Cả người Ngô Hữu Lập cứng lại ngay tại chỗ. Hắn nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu, cậu không phải đi rồi sao?" Lục Lập Hành cười rồi kéo Điềm Điềm qua: "Điềm Điềm, có nhớ anh Lục hay không?" Điềm Điềm dùng sức gật đầu: "Có, nhớ, còn nhớ chị gái nữa." "Chị gái đang ở quê nhà, qua một thời gian nữa mới có thể đến trong huyện. Điềm Điềm muốn gặp chị gái sao?" Điềm Điềm lần nữa dùng sức gật đầu: "Vâng, muốn." "Vậy Điềm Điềm ở lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.