Hai ngày trôi qua, Lục Thiên Thiên đã hoàn toàn quên mất hành vi nguy hiểm trước đó của Lục Lập Hành.
Hoàn toàn biến thành cô em gái nhỏ cuồng anh trai.
Cố Vãn Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Lục Thiên Thiên.
“Được, vậy chúng ta cùng làm.”
“Vâng, vâng!” Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu: “Vậy để em giúp chị dâu rửa rau.”
Đến phòng bếp.
Lúc này Cố Vãn Thanh mới phát hiện ở đây có rất rất nhiều thứ.
Có đủ loại gia vị và bánh phở.
Những thứ này, với bọn họ trước đó, là lượng dùng cho mấy tháng.
Bây giờ, cô thế mà cũng có thể trải qua cuộc sống đủ đầy như thế này.
Nhìn một chút, Cố Vãn Thanh liền nở nụ cười.
Cô thậm chí còn quên cả di chuyển.
Lục Thiên Thiên vẫn luôn ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Cố Vãn Thanh, chờ cô lấy đồ ăn làm, thấy như vậy liền bắt đầu che miệng cười trộm: “Chị dâu, có phải chị lại nghĩ tới anh hai rồi không?”
Mặt Cố Vãn Thanh đỏ lên, lập tức cúi thấp đầu, đưa tay cầm lọ muối ăn lên, nói: “Đừng có nói mò.”
“Hì hì, Thiên Thiên mới không nói mò đâu, lúc chị dâu lớn nghĩ tới anh cả cũng sẽ thất thần như vậy. Chị dâu nhỏ giống ý hệt chị dâu lớn nha~”
Lục Thiên Thiên cười càng vui vẻ hơn.
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải nhét bó rau xanh vào tay Lục Thiên Thiên: “Nhanh đi rửa rau đi, nếu không bảo bối nhỏ sẽ đói bụng.”
Nói rồi liền đưa tay xoa xoa bụng mình.
Lục Thiên Thiên cuống quýt nhận lấy rau, còn nhè nhẹ vỗ vỗ bụng Cố Vãn Thanh, nói: “Cháu gái nhỏ, cháu gái nhỏ, cô sẽ đi rửa rau cho cháu ngay đây.”
Nghiêm túc nói xong, Lục Thiên Thiên liền lạch bạch mang cái ghế nhỏ ra ngồi, bắt đầu rửa rau.
Cố Vãn Thanh đốt lửa, rửa sạch mì.
Lúc làm được một nửa, cô đột nhiên có chút lo lắng, nói: “Thiên Thiên.”
“Dạ?”
“Em nói xem, chị nấu cơm khó ăn như vậy, anh hai em không thích ăn thì làm sao bây giờ?”
Dù sao thì lúc trước hắn cũng thường xuyên nói cơm cô nấu khó ăn.
Về sau hắn còn thể hiện ra tài nấu nướng kinh người như vậy.
Cố Vãn Thanh rất lo lắng về vấn đề này.
“Sẽ không sao đâu, anh hai chắc chắn là rất thích ăn.”
“Nếu như anh hai không ăn, Thanh Thanh sẽ đánh anh hai, đánh tới khi nào anh hai thích ăn mới thôi.”
“Phụt~”
Cố Vãn Thanh bị chọc phát cười.
Đây đại khái chính là đặc điểm của em gái ruột đi.
Bữa cơm này, Cố Vãn Thanh chuẩn bị cực kì nghiêm túc.
Cô vẫn có chút sợ hãi Lục Lập Hành sẽ ghét bỏ bữa cơm này.
Làm xong xuôi mọi thứ, Lục Lập Hành vẫn chưa trở về.
Cố Vãn Thanh đứng ở cổng, nhìn về hướng hắn rời đi thật lâu.
Cố Vãn Thanh cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đứng chờ Lục Lập Hành trở về như vậy.
Lần trước cô phải chờ hắn là lúc vừa mới kết hôn.
Khi đó cô vẫn còn ôm ảo tưởng với Lục Lập Hành.
Về sau, Lục Lập Hành ngày nào cũng đi ra ngoài, cũng không trở về ăn cơm.
Cô làm xong liền tự mình ăn.
Ăn xong thì ra ruộng làm việc, cứ như Lục Lập Hành không hề tồn tại vậy.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô lại tràn ngập hình ảnh của Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành sao vẫn chưa trở về?
Có phải là hắn xảy ra chuyện gì rồi không?
Đã một giờ rưỡi chiều rồi, cô có nên lên núi tìm người một chút không?
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, bụng của cô lại ùng ục kêu lên.
Lục Thiên Thiên mang một chiếc ghế nhỏ tới cho cô ngồi, nói: “”Chị dâu, chúng ta ăn trước đi, có lẽ anh hai muốn kiếm nhiều nhiều tiền một chút rồi mới trở về đấy~”
Thấy Cố Vãn Thanh không động đậy gì, Lục Thiên Thiên đảo mắt một cái, bỗng nghĩ ra một sáng kiến: “Chị hai, chị không ăn cơm nữa sẽ khiến cháu gái nhỏ của em ở trong bụng cũng đói bụng theo đấy, như vậy, anh hai sẽ rất là đau lòng~”
Cố Vãn Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần.
Đúng vậy.
Cô chịu đói thì không sao, nhưng hai đứa nhỏ trong bụng cô này không thể chịu đói được.
Cô đi tới bàn ăn bên cạnh tảng đá, cầm bát đũa lên.
Ăn một miếng xong mới nhớ tới lời Lục Thiên Thiên vừa mới nói:
“Thiên Thiên, sao em biết trong bụng chị có cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ?”
Giới tính của hai đứa trẻ vẫn chưa biết cơ mà.
Lục Thiên Thiên cắn đũa cười ngây ngô: “Thiên Thiên chính là biết đó, hì hì~”
Biết ngay là đứa nhóc này đoán mò mà.
Có điều, nếu như thật sự là một nam một nữ thì quá tốt rồi.
“Ăn cơm đi nào.”
“Vâng ạ~”
Lục Thiên Thiên gắp thức ăn vào miệng nhỏ, nhai nhồm nhoàm, ăn đến cực kì vui vẻ.
Ăn cơm xong.
Lục Lập Hành vẫn chưa trở về.
Cố Vãn Thanh thu dọn bát đũa, chuẩn bị vào trong nghỉ ngơi.
Nhưng lúc đi ngang qua nhà chính, cô bỗng nhìn thấy đôi giày Lục Lập Hành mới thay.
Đó là một đôi giày cao su, còn có lỗ ở trên.
Cố Vãn Thanh nghĩ tới việc mấy ngày nay Lục Lập Hành đã đi mua không biết bao nhiêu đồ.
Nhưng hắn hình như không hề mua gì cho bản thân.
Hay là, xế chiều đi mua cho Lục Lập Hành đôi giày đi?
------
Dịch: MBMH Translate