Mười phút sau, Cố Vãn Thanh lôi kéo Lục Thiên Thiên đang mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ ra mở cửa.
Lục Thiên Thiên mơ mơ màng màng, ngáp một cái thật to, hỏi: “Chị dâu, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi tới thôn trên!”
“A?”
Lục Thiên Thiên lập tức mở to mắt, hai mắt phát sáng: “Chúng ta đi tới thôn trên sao? Chỗ có quầy bán đồ ăn vặt đó ạ?”
“Ừ, đi mua cho anh hai em đôi giày, sau đó lại mua cho Lục Thiên Thiên chút đồ ăn vặt.
Lục Lập Hành cho cô năm mươi đồng tiền.
Tuy nói là muốn dành dụm để xây nhà, nhưng cũng không thể để Lục Lập Hành không có giày để đi được chứ.
“Oa? Hay quá rồi, chị dâu đau lòng cho anh hai rồi~”
“Đừng có mà nói mò!”
“Thiên Thiên không có nói mò, là Thiên Thiên tận mắt nhìn thấy.”
Lục Thiên Thiên hoàn toàn không còn buồn ngủ chút nào, nhảy nhảy nhót nhót ở phía trước.
Còn ngân nga mấy bài đồng dao học được từ mấy đứa nhỏ xung quanh.
Cố Vãn Thanh nhìn cảnh này, có chút muốn cười.
Lúc hai đứa nhỏ của cô sinh ra rồi, đại khái cũng sẽ nhảy nhảy nhót nhót giống cô nhỏ này của chúng nó đi?
Hình ảnh kia, tưởng tượng thôi cũng thấy vui vẻ.
Hai người cứ đi một chút lại nghỉ một chút, cuối cùng cũng tới thôn trên.
Cố Vãn Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là tới quầy bán quà vặt của Hoàng Cường thì hơn.
Lục Lập Hành kiếm lời được không ít tiền ở chỗ hắn, giờ cô đem tiền tiêu vào quán người ta, cũng coi như kéo gần mối quan hệ.
Trong quầy bán quà vặt.
Trần Tú Linh đang cầm một cuộn len lớn, ngồi đan áo len.
Thấy Cố Vãn Thanh, cô nhanh chóng bỏ chiếc áo len đang đan dở xuống, tiến lên đón:
“Cô Vãn Thanh? Sao cô lại tới đây?
Không phải cô đang mang thai sao? Sao lại chạy loạn như vậy? Có phải Lục Lập Hành nhà cô đang đi làm chuyện gì xấu rồi không?”
“Tôi nói với cô rồi mà, đàn ông vẫn là phải trông coi cho tốt, không thể để bọn họ được nước làm càn được! Đại tỷ của cô đây là người từng trải, chị nghe nói cô đang mang thai song sinh, như vậy càng phải nghỉ ngơi cho tốt vào, nếu không tới lúc đó sẽ rất khó sinh.”
Thôn trên có không ít người vì sinh con mà qua đời.
Trần Tú Linh là thật tâm nhắc nhở Cố Vãn Thanh phải chú ý cẩn thận.
Cố Vãn Thanh nghe lời gật đầu: “Em biết rồi, chị Trần, không phải Lục Lập Hành bảo em tới, mà là em muốn tới đây mua chút đồ.”
“Ồ, vậy muốn lấy cái gì, chị lấy cho em.”
“Em muốn mua cho Lục Lập Hành đôi giày, anh ấy đi số 42, nhà chị có không?”
Trần Tú Linh trầm mặt xuống: “Có thì có, có điều, em đi mua giày cho nó làm gì? Chị nghe nói em ở nhà, đến muối còn không có để ăn, thằng nhóc kia không phải đã đi tiêu hết tiền của nhà em rồi sao? Sao em còn quản sống chết của nó làm gì?”
“Chị đã bảo rồi, kể cả giày nó có hỏng thì em cũng đừng quản làm gì, bây giờ em chỉ cần lo tốt cho chính bản thân em và con là đã tốt lắm rồi.”
Lục Thiên Thiên nho nhỏ vẫn luôn đi theo bên người Cố Vãn Thanh, nghe thấy lời này liền chu miệng nhỏ lên tức giận nói: “Không có, anh hai cháu không có, dì đừng có mà nói bậy!”
“Anh hai cháu đối xử với chị dâu rất rất tốt đấy~”
Trần Tú Linh cười lạnh một tiếng: “Nhóc còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì? Nhóc quên mất anh hai đã đánh mình như thế nào rồi sao? Cậu ta sẽ không vì một viên đường mà bán nhóc đi sao?”
Lục Thiên Thiên nghe xong, ủy khuất: “Ô ô ô, Thiên Thiên không có bị bán đi, anh hai hiện tại đối với chị dâu rất tốt mà~”
“Chị hai, chúng ta đi thôi, đừng mua đồ ở đây nữa, dì này là người xấu!”
Trần Tú Linh trợn trắng mắt: “Mày thật đúng là một đứa Bạch Nhãn Lang.”
Lục Thiên Thiên càng khóc càng lớn.
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải túm chặt lấy Lục Thiên Thiên: “Thật không có ý đấy đâu chị Trần, có điều Lục Lập Hành gần đây quả thực đối xử với em rất tốt.”
“Thiên Thiên cũng là yêu thương anh hai nó mà thôi, hay chúng ta đi hàng khác mua đi?”
Nói xong, cô liền kéo Lục Thiên Thiên đi.
“Này, này? Em! Em chờ đó một chút! Em nói Lục Lập Hành đối xử với em rất tốt sao?”
“Vâng.” Cố Vãn Thanh quay đầu đáp.
Trần Tú Linh khó tin thốt lên: “Sao có thể thế được? Cái đức hạnh kia của nó sao có thể thay đổi được? Em chớ có bị nó lừa, buổi sáng nó còn nói mẹ chồng chị gần đây sẽ gặp chuyện mất mạng đấy! Lời như vậy cũng dám nói, cậu ta có thể tốt hơn chỗ nào chứ?”
Cố Vãn Thanh nhíu nhíu mày.
Lục Lập Hành nói ra lời này?
Nếu như là lúc trước, Cố Vãn Thanh chắc chắn sẽ không quản.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.
Những người này, dựa vào cái gì mà mắng chửi Lục Lập Hành?
Lục Lập Hành nói như vậy, khẳng định là có lý do của hắn.
Nhưng lúc cô đang định mở miệng phản đối, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi lớn: “Trần đại tỷ, Trần đại tỷ!”
“Ai nha, sao chị vẫn còn ở đây đan áo len nữa vậy? Chị nhanh ra nhìn xem đi, mẹ chồng chị xảy ra chuyện rồi!”
Cuộn len trong tay Trần Tú Linh rơi xuống, thốt lên: “Cái gì?”
Người kia sốt ruột nói: “Mẹ chồng chị, máu me khắp người vừa được đưa vào bệnh viện, ông chủ Hoàng đã đi rồi, bố chồng chị cũng đang đến đó đấy!”
Lúc đi tới cửa, người kia đột nhiên dừng lại: “A? Cô gái họ Cố? Cô cũng đi mau thôi, Lục Lập Hành nhà cô cũng toàn thân là máu đấy, đừng chậm trễ nữa, nhanh chân lên.”
“Cái gì?”
Cố Vãn Thanh giật mình.
Tim cô như hẫng mất một nhịp, thình thịch kêu lớn.
Chờ hai người kia đi được một đoạn rồi, Cố Vãn Thanh mới phản ứng được.
Cô vội vàng lôi kéo Lục Thiên Thiên chạy về phía trạm xá...
...
Vương Ái Phương mười phút trước đã được đưa vào phòng cấp cứu.
------
Dịch: MBMH Translate