Đông Hải.
Đông đảo người dân chen chúc trước màn hình khổng lồ ở Quảng trường Nhân dân.
Trong TV đang phát hình tin tức sáng sớm:
"Hiện tại xin thông báo thêm một bản tin, bản đài mới vừa lấy được tin tức, tổng giám đốc Đổng Gia Tuấn của công ty Phong Hoa vốn định niêm yết hôm nay, bất hạnh ngã lầu qua đời, công an đã tham gia điều tra, các phóng viên của bản đài ký giả sẽ tiếp tục theo dõi đưa tin. . ."
Màn hình hiển thị, trong khu đô thị [bên ngoài bãi Số 1] xa hoa nhất Đông Hải, một thi thể đẫm máu đang được đưa lên xe tang.
...
Dãy Trường Bạch sơn. Thôn Dã Trư Dụ.
*dụ 峪: khe núi
Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần tây xanh da trời, nằm dưới tán cây du già trăm năm tuổi, đang chìm trong giấc ngủ say.
Một số đứa bé trong thôn bò tới bò lui trên tàng cây, đang hái trái du ăn.
Tiếng đùa giỡn vui cười cũng không đánh thức hắn nổi.
"Đây không phải là thằng nhãi nhà họ Đổng sao? Sao ban ngày ban mặt lại ngủ ngon lành dưới tán cây du vậy?"
"Điều này không phải chuyện rất bình thường sao? Thằng nhãi này mỗi ngày chơi bời lêu lổng, có chịu làm ruộng bao giờ đâu."
"Nói cũng đúng? Toàn dựa vào vợ hắn Hạ Nhã, mỗi ngày mang theo hai đứa con ra đồng cày cấy, về nhà còn phải nhìn sắc mặt của hắn."
"Thật tội lỗi! Hạ Nhã người ta từ thành phố trở về cùng hắn, sinh cho hắn Long Phượng thai hết lòng hết dạ chung sống cùng hắn, nhưng hắn thì hoàn toàn ngược lại không làm gì cả chỉ toàn ăn. . ."
"Nhắc tới cũng kỳ, thật không biết hắn cho Hạ Nhã uống thuốc mê gì. Lãng phí một cô vợ tốt như Hạ Nhã."
"Thằng nhãi Đổng này không an phận, nhìn chị cùng em trai của hắn đi, đâu có mơ mộng hão huyền như thằng nhãi này."
". . ."
Sáng sớm thôn dân vác cuốc, ra đồng làm việc, mồ hôi đổ như mưa cho tới trưa.
Tốp năm tốp ba đi trên đường về nhà ăn cơm trưa, chứng kiến Đổng Gia Tuấn khinh thường chỉ trỏ nói.
Đổng Gia Tuấn chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Toàn thân cực kỳ đau nhức.
Trong tai mơ hồ truyền đến tiếng xầm xì của thôn dân. . .
Không phải mình đã ngã xuống từ tầng 28 sao?
Trước đây lúc mình ở rể cho thiên kim của phú hào Giang gia, cũng chính là người vợ trên danh nghĩa của mình, Giang Tuyết Dung.
Trong lúc Giang Tuyết Dung lén gọi điện cho tình nhân Tống Triết, ngẫu nhiên bị Đổng Gia Tuấn vô tình nghe được.
Nói là sau khi đưa công ty niêm yết.
Sẽ tống mình ra khỏi nhà.
Mình là người gánh tội hoàn ta, người ta đã luôn chờ đợi ngày niêm yết hôm nay.
Lợi dụng xong sẽ ép hắn ký giấy ly dị.
Bởi say mèm, kết quả trong quá trình giằng co, cãi vã với Giang Tuyết Dung trên sân thượng, vô tình từ trên lan can rớt xuống. . .
Trong tiếng gió thổi phần phật, Đổng Gia Tuấn rốt cuộc đã hiểu.
Đi ở rể cũng chỉ làm chó cho người.
Cho dù có thể chứng minh năng lực bất phàm của mình.
Dù hắn đã thúc đẩy việc niêm yết của công ty Phong Hoa của cha vợ, nhưng thân phận thấp hèn lại vĩnh viễn không thể thay đổi.
Đồng thời sau khi niêm yết, đã định trước mình không những không được hưởng cổ tức mà còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Tại thời điểm Đổng Gia Tuấn rơi xuống từ tòa nhà, hắn nhìn thấy vợ trước Hạ Nhã ở đằng xa vẫy tay với mình, linh hồn của mình cứ như thế bay ra khỏi thể xác.
Chẳng lẽ mình trọng sinh?
Dòng ký ức cuồn cuộn, giống như nước thủy triều tràn vào đại não của Đổng Gia Tuấn.
Mở mắt liền thấy đám con nít trong thôn bò tới bò lui trên tàng cây. . .
Bên tai vang lên tiếng chơi đùa.
Chóp mũi ngửi được mùi vị ngọt ngào của quả du.
Vẫn là mùi vị quen thuộc thân thiết kia.
Đổng Gia Tuấn cố gắng chống tay từ dưới đất bò dậy, xa xa ngắm nhìn hai gian nhà lá có khói bếp lượn lờ bốc lên của nhà mình.
Theo bản năng đứng dậy đi về nhà. . .
"Anh ơi anh ơi, anh ở đâu nha? Sao em không thấy anh đâu cả?"
"Em gái, anh ở chỗ này, mau tới bắt anh đi. . ."
"Tiểu Hổ, con chạy từ từ thôi, đừng để em gái ngã xuống. . ."
". . ."
Lúc cánh cửa gỗ của nhà mình đập vào mắt, nghe được âm thanh cười đùa vui vẻ của con gái đang ở trong sân chơi cút bắt.
Còn có vợ mình Hạ Nhã không ngừng nhắc nhở.
Lo lắng hai đứa bé chạy chơi quá nhanh, lại đập đầu vào đâu sao?
Trong lúc Đổng Gia Tuấn đẩy ra cánh cửa sân kêu cót két, con chó vàng Vượng Tài trong sân, bèn sủa "gâu gâu gâu” chạy tới, thân thiết chạy quanh hắn.
"Ba ba đã trở về, có mang cho chúng con đồ ăn ngon không ba ba?"
"Mụ mụ, ba ba đã trở về. . ."
Đổng Gia Tuấn đưa tay xoa xoa đầu của Vượng Tài, đuôi của Vượng Tài lắc càng mạnh hơn.
Nghe tiếng sủa của Vượng Tài, con trai Tiểu Hổ lanh mắt, tựa như như gió chạy tới.
Nghe được tiếng nói của anh trai, con gái Tiểu Phượng cũng tháo miếng vải bịt mắt, lóng ngóng nhào vào trong lòng của ba ba.
Nhìn thấy khuôn mặt non nớt của cô con gái 3 tuổi, Đổng Gia Tuấn cảm thấy cái mũi đau xót đồng thời lệ rơi đầy mặt.
Vội ngồi xổm xuống tự tay ôm lấy con gái.
Nghĩ đến lúc đó sau khi mình tốt nghiệp trung cấp y dược.
Vốn là có thể được phân công việc.
Kết quả cũng không biết vì nguyên nhân gì? Lại trực tiếp bị phân trở về nông thôn, cuối cùng chỉ có thể về nhà làm ruộng.
Hạ Nhã ngồi cùng bàn trong tình huống bị cha mẹ uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ cha mẹ - con gái, dứt khoát lựa chọn cùng mình trở lại thôn Dã Trư Dụ làm nông.
Bởi căn cước của Hạ Nhã bị mẹ giấu đi.
Hai người đã không đăng ký kết hôn có bầu trước khi lập gia đình, sinh Long Phượng thai.
Đổng Gia Tuấn không cam tâm ở nhà làm ruộng, mỗi khi đi ra ngoài tìm việc ở chung đều gặp rất nhiều khó khăn.
Trong lúc vô ý nhìn thấy quảng cáo tuyển người ở rể dán trên cột điện.
Vì vậy bèn đi tham gia ứng tuyển, ai biết lại thuận lợi thông qua.
Ngay hôm nay sau khi trở lại để tạm biệt Hạ Nhã, quyết định chạy theo tiền đồ phú quý của mình.
Trước đây cũng là mình vừa vào nhà thì con gái nhào vào trong lòng.
Hạ Nhã vẫn nói năng nhỏ nhẹ như ngày thường, dịu dàng cổ vũ mình đừng nôn nóng tìm việc.
Điều này khiến cho Đổng Gia Tuấn thực sự không mở miệng được, sau khi cùng người nhà ăn bữa cơm bèn lặng lẽ để lại thư cho Hạ Nhã.
Cứ như vậy đi không từ giã.
Hạ Nhã buổi tối thấy Đổng Gia Tuấn vẫn chưa về nhà, sau khi dỗ con gái ngủ rốt cục phát hiện lá thư này.
Dưới ánh nến, Hạ Nhã nhiều lần đọc phong thư này, biết mình kiếp này chọn sai người.
Trái tim rỉ máu, đau lòng rơi lệ nước mắt rơi như mưa.
Đọc đi đọc lại nhiều lần.
Lệ hoen ướt thư.
Cuối cùng khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Bất ngờ ngọn nến bùng cháy gây ra hỏa hoạn, cuối cùng một nhà ba người táng thân trong ngọn lửa cay nghiệt hài cốt không còn.
Sau khi Đổng Gia Tuấn nghe tin, trở lại trong thôn để làm lễ truy điệu vợ còn, lại bị người người lên án vạn người thóa mạ.
Càng bị cha của mình Đổng Thiết Sơn cầm cái cuốc đuổi đánh đến tận khi ra khỏi thôn Dã Trư Dụ, hoảng sợ như chó nhà có tang.
Nó trở thành nỗi đau khôn nguôi của Đổng Gia Tuấn.
Sau khi đi ở rể, cho dù chịu đủ loại nhục nhã cũng muốn tiến về phía trước.
Nhưng không ngờ lúc sắp lên đỉnh lại ngã lầu chết.
Lúc này lại nhìn thấy hai đứa con của mình, Đổng Gia Tuấn sao không cảm xúc trào dâng, xót xa vô cùng cho được?
Ôm chặt hai đứa con bảo bối nước mắt không ngừng rơi.
"Ba ba, không phải ba ba nói trở về, mang đồ ăn ngon cho con cùng em gái sao? Có phải ba ba giấu rồi hay không nào?"
"Ba ba, Tiểu Phượng muốn ăn đồ ngọt, Tiểu Phượng muốn ăn đường đường. . ."
Tiểu Hổ sờ khắp các túi của ba ba cũng không thấy có đường đường, bèn tránh khỏi trong lòng ba ba nghi hoặc hỏi.
Tiểu Phượng bé nhỏ cũng trông cực kỳ tủi thân, dùng bàn tay nhỏ bé lau mũi, có vẻ nếu không có giải thích hợp lý thì cô bé sẽ khóc thiệt lớn.
"Gia Tuấn đã về rồi sao? Tiểu Hổ Tiểu Phượng qua đây, mụ mụ rửa tay cho, đừng quấn lấy ba ba, chúng ta phải ăn cơm thôi."
Hạ Nhã bèn bước ra từ trong nhà.
Đang thổi lửa nấu cơm thì nghe được tiếng của con gái, nên cô vội chạy ra giải vây cho chồng.
"Tiểu Nhã, em. . ."