Đổng Gia Tuấn nhớ lại lời hẹn hôm trước với Phùng Chấn Đông, nói rằng sắp sếp thời gian họp mặt, vậy nên đã tìm đến công ty dược liệu huyện.
Dự định sau khi gặp được Phùng Chấn Đông, lại đi tìm Ngô Văn Huy.
Trọng sinh quay lại, tuyệt không thể để tuột mất hai người anh em tốt này được.
Tiền kiếp sau khi đến Đông Hải ở rể, Đổng Gia Tuấn chỉ quay về Dã Trư Dụ đúng một lần.
Kết quả suýt chút bị cha già chôn sống.
Trong cơn hoảng loạn, hắn cũng không có lưu lại huyện Hội Ninh trực tiếp đi luôn.
Về tình hình sau này của Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy, Đổng Gia Tuấn nghe nói cũng không được tốt cho tốt.
Đơn vị của Phùng Chấn Đông tiến hành cải tổ, sau đó bị giáng chức.
Cao không được, thấp chẳng đành. Ngày tháng về sau rất khó khăn.
Ngô Văn Huy sau này chuyển về bộ Công Thương, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu cả, công việc mỗi ngày ngoài ăn cũng chỉ là ngồi chờ chết mà thôi.
Nhưng một khi gọi một tiếng bộ ba tam giác sắt, Đổng Gia Tuấn hiện tại cũng đã giải quyết xong vấn đề cơm ăn áo mặc.
Bước tiếp theo cũng nên suy xét nên đi như thế nào rồi.
Sau khi hoàn thành đơn hàng rau rừng, nên quy hoạch tương lai một chút.
Trước mắt đương nhiên vẫn phải kiếm tiền.
Có lẽ trong lúc tụ họp cùng hai người anh em, tìm được cảm hứng và cơ hội, xem xem liệu có thể tạo ra kế hoạch kiếm tiền nào không.
Công ty dược liệu huyện Hội Ninh.
Một tấm bảng hiệu gỗ nền trắng chữ đen, đứng thẳng ở một bên cửa lớn, nhìn có vẻ rất cổ xưa.
Bên mặt gần đường lớn là bộ phận bán lẻ của công ty dược liệu huyện, tương đương với cửa hiệu bán lẻ thuốc sau này.
Vào trong là một cái sân lớn, đối diện cửa lớn là tòa nhà làm việc hai tầng, hai bên trái phải đều là kho thuốc.
Đổng Gia Tuấn trực tiếp đi vào trong, hỏi thăm nhân viên bảo vệ cửa nói muốn tìm Phùng Chấn Đông, chú bảo vệ rất khách sáo nói chỉ trực tiếp đi đến tòa nhà làm việc.
Xem ra Phùng Chấn Đông ở công ty dược liệu này mặt mũi rất lớn.
Đi vào tòa nhà làm việc, dựa theo lời chỉ dẫn của nhân viên bảo bảo vệ, Đổng Gia Tuấn rất nhanh đã tìm được phòng làm việc của Phùng Chấn Đông.
Theo tiếng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: “Mời vào.”
Nhìn thấy người đẩy cửa đi vào, không ngờ lại là Đổng Gia Tuấn.
Phùng Chấn Đông đang gác chân trên bàn làm việc, lập tức hưng phấn nhảy cẫng lên.
“Ái chà, tớ đang định bụng, hôm nào có thời gian nhất định đi tìm cậu, không ngờ tiểu tử cậu lại xuất hiện rồi, xem ra anh em mình đúng thật là có cảm ứng nha.”
“Chắc hẳn là tâm linh tương thông đi.”
“Dừng dừng, còn thiếu phượng hoàng hai cánh cùng bay nữa, hai ta đều là đàn ông, con trai với nhau không thể như vậy được.”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy Phùng Chấn Đông, trên bàn là một tờ báo, một gói Hồng Tháp Sơn đang mở, còn có ấm chà xanh đang bốc hơi nghi ngút nữa.
Xem ra có vẻ rất thoải mái.
“Hạ Nhã không cùng cậu đến sao? Vậy trưa nay liền ra quán rượu, bây giờ tớ lập tức gọi điện thoại cho Ngô Văn Huy, bảo cậu ấy đến đây, ba anh em mình uống một chút, không say không về.”
Phùng Chấn Đông thấy Đổng Gia Tuấn đến, hết sức cao hứng nói.
Cầm gói Hồng Tháp Sơn trên bàn đưa cho Đổng Gia Tuấn hút, bảo hắn thoải mái ngồi.
Sau đó liền nhấc điện thoại trên bàn lên.
“Alo, Văn Huy, đúng, Phùng Chấn Đông, cậu đoán xem là ai đang ở đây nào? ai chà chà, cậu được lắm, đúng là liệu sự như thần nha... Gia Tuấn, cậu ta có chuyện muốn nói, qua đây nghe điện thoại một chút...”
Đổng Gia Tuấn nghe điện thoại, cùng Ngô Văn Huy nói ngắn gọn vài câu, liền hẹn với cậu ta đợi ở văn phòng Phùng Chấn Đông, một lúc nữa cậu ta sẽ đến.
Đổng Gia Tuấn ngồi trong văn phòng của Phùng Chấn Đông hút thuốc, uống trà hoa nhài, tám chuyện trên trời dưới đất.
Không bao lâu sau, Ngô Văn Huy liền hớt hải đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Đông Gia Tuấn đang vừa đứng lên, đi đến trực tiếp là một cái ôm.
“Nhớ cậu chết đi được.”
Vừa nói vừa hướng mặt Đổng Gia Tuấn định hôn, dọa hắn phải trực tiếp đẩy cậu ta ra.
“Tớ là người đã có vợ con, tuyệt đối không làm việc có lỗi với vợ, cậu làm vậy khiến tớ sau này ra đường làm sao dám ngẩng đầu nhìn mặt người ta nữa chứa?”
Ngô Văn Huy thấy điệu bộ của Đổng Gia Tuấn, so với lúc trêu đùa nhau thời còn học trung cấp không có gì thay đổi.
Vẫn là cái phong cách đó, vẫn cái bộ dạng đó.
Nhất thời ha ha cưới lớn.
Cái cảm xa cách do lâu ngày không gặp sinh ra, trong phút chốc liền bị quét sạch.
Ba người ngồi xuống nói chuyện, hỏi thăm tình hình gần đây của Đổng Gia Tuấn, hắn chỉ đành thành thật nói.
“Tớ còn có thể làm gì được chứ, không giống các cậu có bố làm quan. Cũng chỉ là ở nhà trông rau làm ruộng, dù sao thì cũng phải nuôi vợ nuôi con.”
Từ lúc nãy nói chuyện mới biết, Ngô Văn Huy sau khi tốt nghiệp, liền được bố làm cục trưởng sắp xếp cho vào làm ở sở vật tư.
Đó là đơn vị tốt nhất thời bấy giờ.
Đãi ngộ cực tốt, chính mội là miếng thịt béo.
Ở vào thời đại đó.
Kế hoạch kinh tế.
Tất cả mọi vật tư đều đồng cung đồng tiêu.
Trừ đồ dùng thiết yếu hàng ngày ở Công Giao Xã, mọi hàng hóa khác đều thuộc về quyền quản lý của sở vật tư.
Kiểm soát rất nghiêm ngặt.
Làm việc ở một nơi như vậy, còn phải nói sao?
Mặc dù Đổng Gia Tuấn nói rằng sống rất khó khăn, nhưng Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy không hề nhìn thấy trong ánh mắt hắn có chút vẻ thất vọng nào.
Ngược lại cảm thấy Đổng Gia Tuấn phong thái ung dung, ánh mắt toát ra vẻ tự tin, còn có tràn đầy ý chí phấn đấu.
“Không sao, hiện giờ tớ và Văn Huy ở trong huyện thành cũng coi như tạm được, không tính là được việc, nhưng những chuyện bình thường cơ bản đều có thể xử lý, có gì cậu cứ gọi một tiếng, ba anh em chúng ta tuy rằng chưa dập đầu kết nghĩa, nhưng cũng không khác biệt gì cả.”
Phùng Chấn Đông hào khí ngời ngời vung tay nói, khiến Đổng Gia Tuấn và Ngô Văn Huy lại một lần nữa thấy lại cảm giác năm nào.
Giống như hôm đó, ngày Phùng Chấn Đông gặp Đổng Gia Tuấn ở cổng Công Giao Xã.
Thấy Đổng Gia Tuấn cưỡi con xe đạp đã cũ thời đi học, lại nhìn cách ăn mặc của hắn và Hạ Nhã.
Liền biết cuộc sống của bọn họ khẳng định không tốt mấy.
Phùng Chấn Đông hiểu con người Đổng Gia Tuấn trọng sĩ diện, lòng tự trọng lại cao.
Chính vì thế mà cậu ta mới nhất quyết chạy vào Công Giao Xã, mua cho hai đứa nhỏ một đống đồ ăn.
Ngay cả việc đem hai gói Hồng Tháp Sơn nhét vào túi áo Đổng Gia Tuấn.
Tất cả đều thể hiện rõ sự trọng tình trọng nghĩa của Phùng Chấn Đông.
Những hành động này khiến Đổng Gia Tuấn cực kì cảm động.
Trọng sinh sống lại, bản thân nhất định phải trân trọng hai người anh em này mới được.
“Tiểu Đông nói đúng, cho dù chúng ta đều đã đi làm, nhưng hàng ngày phải đối mặt đều là tranh đấu, lừa lọc. Nghĩ lại vẫn là khoảng thời gian chúng ta còn đi học, tình cảm lúc đó thật thuần chất.”
Ngô Văn Huy cũng cảm thấy đồng cảm, khoác vai Đổng Gia Tuấn siết chặt, biểu tình tràn đầy thân cận gần gũi.
“Thôi nào, ba anh em chúng ta đừng ở đây bàn luận nữa, đến quán rượu. Hôm nay uống không say không về.”
Phùng Chấn Đông nhấc tay lên xem chiếu đồng hồ Thượng Hải đang đeo trên cổ tay một cái, liền thu xếp đặt quán ăn cơm.
“Trưa nay tớ mời cơm, tớ có chỗ ăn xong có thể ký đơn, dù sao đến cuối tháng đều do công ty thanh toán.”
Ngô Văn Huy cũng nhìn chiếc đồng hồ bằng bạc trên cổ tay, kéo hai người đi ra cửa.
“Ai chà chà, tôi nói này Đại Huy cậu có ý gì vậy? Hôm nay ở trên địa bàn của tớ, cậu còn còn dám tranh trả tiền, sở vật tư của câu thì ghê gớm lắm sao?”
Phùng Chấn Đông thấy Ngô Văn Huy cũng sắp xếp đặt cơm, muốn giành trả tiền, lập tức cảm thấy có chút không vui.
Cậu ta thân là thông tấn viên của giám đốc, phụ trách việc ăn uống trong công ty.
Dễ dàng khí đơn tại nhà hàng.
Đây cũng do trong những năm nay, ngoài nhà hàng quốc doanh ra, cũng có vài nhà hàng tư nhân cũng dần dần được mở.
Chẳng qua nếu muốn mở nhà hàng, vậy bắt buộc phải nhờ cậy vào vài đơn vi chống lưng mới được.
Cũng giống như bảng xếp hạng mỹ nữ của tiền kiếp.
Thời đó ăn cơm còn không được no, tặng lễ hay làm gì đều chỉ giới hạn trong phạm vi chén rượu, bao thuốc, rất ít khi biếu tặng tiền mặt.
Vậy nên mời khách ăn cơm lên nhà hàng ngồi một lần, khiến cho cái bụng người ta được thoải mái rồi.
Lại mượn chút tác dụng của hơi men, vậy thì việc cơ bản là đã thành công hơn một nửa rồi.
“Như này nhé, để Gia Tuấn quyết định đi.”
Ngô Văn Huy bộ dạng mặt đỏ tía tai của Phùng Chấn Đông, cũng không có miễn cưỡng nữa.
Nhìn về hướng Đổng Gia Tuấn nói.