"Này cậu, gọi cậu đấy."
Trong lúc Đổng Gia Tuấn quay lại xem có phải là khách tới mua hàng của mình hay không, bà cô bán cá đã chỉ ra phía sau nhắc nhở.
"Tới đây, tới đây..."
Đổng Gia Tuấn cũng nhìn thấy một số nữ sinh mặc áo sơ mi trắng, quần xanh và giày thể thao màu trắng đứng trước sạp hàng của anh ta.
"Xin hỏi mấy vị muốn mua món gì?"
"Quả du của anh bán thế nào?"
Một cô gái tết hai bím tóc đuôi ngựa trong đó chỉ vào một chùm quả du hỏi.
Cây du trăm năm tuổi ở Dã Trư Dụ, quả du nước nhiều thịt dày.
Đặc biệt là sau khi được Đổng Gia Tuấn phun nước, dưới ánh nắng mặt trời càng trông óng ánh trong suốt khiến người yêu thích.
"Bạn học, quả dụ của anh là sáng nay hái trên cây du trăm năm tuổi, thơm ngon giải nhiệt lợi tiểu sinh tân, giải khát rất tốt."
Đổng Gia Tuấn vẫn không quên uốn ba tấc lưỡi để chào hàng, sau đó nói tiếp: “Chùm du này của anh giá 4 xu, nếu như mua 3 chùm thì chỉ cần trả 1 hào..."
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy đối phương chỉ có 3 nữ sinh, vì vậy bèn cầm lên một chùm nói tiếp:
"Loại này để được lâu hơn so với kem que nước ngọt có ga, vị cũng nhẹ hơn. Nếu không... các em cứ ăn thử trước? Ăn không ngon không lấy tiền."
Đổng Gia Tuấn cầm chùm quả du, đưa cho nữ sinh vừa lên tiếng để cho các cô gái ăn thử.
Vào thập niên tám mươi làm gì có khái niệm tiếp thị?
Nữ sinh đang do dự nhận lấy, sau đó ngắt vài quả bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhai.
Trong nháy mắt biểu cảm thích thú.
"Chậc chậc, thật đúng là hương vị tớ đã từng ăn ở nhà ông ngoại ở quê khi còn nhỏ, các cậu cũng thử đi..."
Hai nữ sinh khác nhìn thấy cô bạn thắt hai bím tóc đuôi ngựa đang chìm đắm trong ký ức hạnh phúc.
Lập tức cũng không nhịn được ngắt vài quả thả vào trong miệng.
"Thơm quá đi."
"Thật sự rất ngọt."
"Nè anh, đây là 1 hào, cho em 3 chùm.”
Một nữ sinh trong đó lấy ra 1 hào, sau đó chọn 3 chùm du tự thấy là lớn nhất trong giỏ.
Thuận tay chia cho hai cô bạn học.
"Cậu mời tớ ăn quả du, tớ mời cậu ăn kem que."
Một cô gái khác nhận quả du, bèn đi về phía bà cô bán kem.
Lại mua 3 que kem.
Vào thời điểm đó, kem que có giá ba xu một que, thực ra cũng chính là tinh dầu thêm đường hoá học. Bỏ thêm sữa phải lên tới 5 xu lận.
"Không tệ nha nhóc, ngày hôm nay nhóc lại trở thành người đầu tiên khai trương, nhưng quả du của nhóc không cần bỏ vốn, bán 3 chùm giá 4 xu có hơi đắt đó nha?"
Ông chú bán nước có ga bên cạnh thấy không có ai mua nước có ga của mình, không khỏi chua chát nói.
"Chú à, chú cũng không thể nói như vậy nha, cháu cũng mạo hiểm tánh mạng leo đến trên cây hái quả du, lỡ ngã xuống không tàn cũng phế. Đây cũng tính là dùng mạnh kiếm tiền mà?"
Đổng Gia Tuấn vừa nãy đã làm thân với mọi người, nên cố ý làm bộ tội nghiệp nói.
Vừa nói còn phối hợp làm động tác rớt từ trên cây xuống, lập tức chọc cười tất cả mọi người.
"Mà chú à, cháu cảm thấy cho chú có thể mua vài chùm quả du của cháu, có thể lợi tiểu tiêu ẩm xua đuổi tà khí..."
"Ha ha, nhóc chớ lừa phỉnh chú, chú muốn ăn thì tự về quê leo lên cây hái, khi còn bé cũng không phải chưa từng leo cây hái quả? Trò của nhóc cứ mang đi mà lừa mấy cô bé đi."
Ông chú bán nước có ga hiển nhiên không bị mắc lừa.
Vào thời đại này, 3 xu có thể mua miếng đậu phụ thối, 7 xu là mua được một cân nước tương rồi.
Có dư tiền chú cũng sẽ không bỏ tiền mua quả du, không đáng bỏ tiền cho thứ ăn chả no bụng.
Cùng lắm nếu mình thèm ăn, cứ về quê leo lên cây hái.
Tất cả mọi người học được cách chi tiêu chi ly sống qua ngày.
Sau khi bán được chùm quả du đầu tiên, ba nữ sinh này chẳng khác nào là quảng cáo sống.
Sau khi cầm quả du thụ đi khoe khoang khắp nơi, mới trở lại trong đội ngũ hình vuông của lớp.
Ngay sau đó bèn thấy lục tục có nữ sinh đến mua quả du, còn có nam sinh mang nữ sinh đến mua.
Nhưng hiển nhiên nam sinh mua không nhiều.
Dù sao nếu thật muốn ăn thì có thể đạp xe, kết thành nhóm về nông thôn leo cây hái.
Thấy quả du bán khá chạy, nhưng rau dại măng rừng lại không bán được chút nào.
Nhưng Đổng Gia Tuấn cũng không gấp.
Trọng sinh, dù sao cũng có sự hiểu biết nhất định đối với xác định đối tượng mua hàng, đối tượng mua quả du chính là những nữ sinh kia.
Còn về rau rừng, khách hàng mục tiêu chính là giáo viên, hiện tại tất cả giáo viên đều ở đây trong sân vận động duy trì trật tự.
Bất quá theo đại hội thể dục thể thao diễn ra một thời gian thì sẽ thả lỏng hơn, đương nhiên có thể ra ngoài đi dạo.
Rau rừng có sức hút rất mạnh đối với phần tử trí thức cao cấp trong huyện thành.
Dù sao rất nhiều giáo viên đều là thanh niên trí thức sau năm 79 khôi phục tuyển sinh vào đại học, mới thi đậu trường sư phạm trở về thành phố.
Họ không chỉ nhớ mãi không quên món rau rừng măng dại, mấu chốt là hoài niệm ngày tháng về cuộc sống lên núi xuống nông thôn khó quên nhất.
Quả nhiên mới giữa trưa, có một giáo viên mặc áo sơ mi trắng mang mắt kính đi tới.
Nhìn thấy rau rừng trong sạp hàng Đổng Gia Tuấn thì đôi mắt lập tức tỏa sáng.
Sau đó bắt đầu ngồi xuống lựa rau.
Nghe Đổng Gia Tuấn nói sống ở gần Dã Trư Dụ, biết nơi đó ba mặt toàn núi không khí cực kỳ tốt.
Vì vậy bèn nhiệt tình tán dóc với Đổng Gia Tuấn một lúc lâu, rồi mới hỏi Đổng Gia Tuấn bán thế nào?
Đối với số rau dại này, phương thức định giá của Đổng Gia Tuấn khá thô, bởi vì không có cân, cứ ra giá một nắm 3 xu.
Dù bàn tay của khách hàng to hay nhỏ, cứ một nắm 3 xu.
Như là khúc ma thái, bồ công anh, liễu khao nha, cây tỏi nhỏ, cây cát cánh, v.v… cũng có thể kết hợp các món ăn này một cách tự do.
"Đáng tiếc là không có tương nhà nông, nếu không thì quá hoàn mỹ rồi."
Nam giáo viên đeo kính nhìn đến đây, nghĩ đến mua rau rừng lại không có tương, đó chính là thiếu sót linh hồn.
Xoay người định đi.
"Thầy ơi, đây là nước tương vợ em mới làm, ăn ngon lắm."
Đổng Gia Tuấn chứng kiến mối làm ăn sắp mất, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Cầm lấy chậu tráng men đựng nước tương tươi mở ra cho gã đeo kính xem.
"Ai u, vẫn là mùi hương quen thuộc kia."
Gã đeo kính dùng mũi ngửi ngửi sau đó bèn gật đầu nói không ngừng.
"Cậu em à, nếu mua một ít nước tương về rán chút sốt trứng, dùng rau rừng sinh trưởng tại nguồn nước trong lành để chắm thì đây chính là sự kết hợp hoàn hảo."
Bà cô bán kem bên cạnh, lập tức kịp thời mở miệng nói giúp.
Nghe xong gã đeo kính không ngừng gật đầu nói phải.
"Thầy à, khúc ma thái thanh nhiệt giải độc, thanh họng nhuận phổi, bồ công anh làm sạch can tạng, tăng cường sức miễn dịch thân thể, liễu hao nha hành khí hóa ứ thông lạc, kích thích ăn uống mạnh lá lách... đều là đồ ăn dưỡng sinh mùa xuân."
Đổng Gia Tuấn đã sử dụng kiến thức học được từ trường trung cấp y dược, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu.
Quả thực lật đổ nhận thức của gã đeo kính.
"Chú em, chú còn hiểu trung y?"
"Thưa thầy, em tốt nghiệp tốt nghiệp trung cấp y dược không được phân công tác, trong nhà còn có hai đứa trẻ phải nuôi, nên đành phải tự mưu sinh kiếm tiền..."
Đổng Gia Tuấn làm bộ ngượng ngùng kể khổ nói.
"Trông chú cũng không lớn? Lại đã là ba của hai đứa bé sao? Đó không phải là trái với chính sách sinh đẻ của nhà nước sao? Như vậy là phải tiếp nhận xử phạt nha?"