Đổng Gia Tuấn còn tưởng rằng gặp lợn rừng báo hoặc là sói hoang, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán.
Trong khu rừng rậm nguyên thủy này mãnh thú gì cũng có.
Phen này đời em thế là hết.
Con mẹ nó mới vừa trọng sinh còn chưa kiếm được thịt cho hai con ăn nữa mà? Mình lại trở thành khẩu phần lương thực của những mãnh thú kia trước.
Đến khi Đổng Gia Tuấn bình ổn cảm xúc tập trung nhìn, té ra là Vượng Tài đang ngậm con thỏ rừng xuất hiện ở trước mắt.
Con thỏ xám béo tốt còn chưa chết hẳn, mặc dù bị Vượng Tài cắn vào yết hầu.
Lại vẫn duỗi chân giãy dụa.
Vượng Tài thì ngoắc ngoắc đuôi về phía chủ nhân Đổng Gia Tuấn như đang khoe công, mong được Đổng Gia Tuấn khen ngợi.
"Vượng Tài, đừng có chơi trò như vậy, mày muốn tao chết khiếp à?"
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy dáng vẻ hí hửng này của Vượng Tài thì liền giận không chỗ phát tiết, chỉ vào Vượng Tài mắng.
Vượng Tài cứ như có thể nghe hiểu lời nói của chủ nhân, lập tức giống như một cô vợ trẻ bị ức hiếp ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống.
Lúc này Đổng Gia Tuấn mới ý thức tới mình thất thố, nghĩ đến lúc lửa cháy Vượng Tài cũng vọt vào biển lửa liều mạng cứu người.
Nhưng nhà lá chỉ cần bắt lửa, thì không tài nào cứu nổi ai.
Kết quả Vượng Tài cuối cùng cũng bị chết cháy.
Nhớ tới cảnh tượng đó, Đổng Gia Tuấn không khỏi day dứt, kiếp này trở về phải đối xử tử tế Vượng Tài mới đúng.
Nó cũng là một thành viên không thể thiếu trong gia đình.
Vì vậy trái tim mềm nhũn, lập tức khom lưng vuốt ve cái đầu đầy lông của Vượng Tài nói:
"Vượng Tài, giỏi quá!"
Lúc đầu Đổng Gia Tuấn cũng nghĩ đến, hay lên trên núi bắt vài con thú rừng, nhỏ có thỏ rừng gà rừng, lớn còn có hươu nai.
Loại nào không đáng giá hơn mấy thứ rau dại này chứ?
Nhưng mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, Đổng Gia Tuấn cũng chỉ là một thư sinh mà thôi.
Nào có kỹ năng đánh cá và săn bắt chứ?
Không giống những điều viết trong tiểu thuyết trọng sinh, vừa được hệ thống gia trì, lại là phần mềm hack hỗ trợ.
Cuối cùng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.
Mình thì biết trước vài chuyện mà thôi.
Nhưng Đổng Gia Tuấn cũng không thấy có vấn đề gì cả.
Chỉ cần có thể cùng vợ con tương thân tương ái cả nhà sống bên nhau, hắn có lòng tin để cho ba mẹ con được sống cuộc sống tốt.
Vượng Tài được Đổng Gia Tuấn vuốt đầu chó, biết chủ nhân chắc chắn đã ghi công của mình.
Lập tức buông con thỏ xám lớn đã chết xuống, sủa lên "Gâu gâu gâu".
Sau đó dùng cái đầu đầy lông cọ tới cọ lui trên đùi của Đổng Gia Tuấn.
"Vượng Tài, đi thôi. . ."
Một người một chó, trong ánh tà dương chầm chậm đi xuống chân núi.
"Mụ mụ, con sợ sợ. . ."
"Mụ mụ, máu. . . đáng sợ quá đi. . ."
Ngay khi Vượng Tài dẫn đầu đi trước, diệu võ dương oai ngậm con thỏ xám lớn máu me đầm đìa vọt vào sân.
Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang chơi đùa ở trong sân, nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa này thì sợ đến mức quay đầu chạy thẳng vào trong phòng. . .
Hạ Nhã đang nấu cơm, chứng kiến hai anh em kinh hãi hét lên xông vào, lập tức chạy ra khỏi bếp ôm hai bảo bối vào trong ngực.
"Đừng sợ đừng sợ, có mụ mụ ở đây."
Vượng Tài dường như cảm giác mình lại gây họa, vì vậy bèn nhả con thỏ xám xuống.
Sau đó nằm rạp trên mặt đất nhìn ba mẹ con, ánh mắt đầy mông lung cùng khó hiểu.
Dù tui là mạng chó, các người cũng không cần vu oan tui chứ? Tui cũng đâu cố ý doạ trẻ con chứ. . .
"Làm sao vậy?"
Đổng Gia Tuấn sau đó đi vào trong sân cũng cảm giác được bầu không khí khá là quái dị.
Vượng Tài nằm rạp trên mặt đất.
Thỏ thì ở trong sân.
Hạ Nhã ôm hai đứa bé cứ như đang đối đầu.
"Không có việc gì, hai con nhìn thấy Vượng Tài ngậm thỏ trở về, nên có chút sợ."
Hạ Nhã ôm hai bảo bối vuốt ve cái ót của bọn họ, không ngừng an ủi kinh ngạc nói:
"Đây là thỏ do Vượng Tài bắt?"
"Dĩ nhiên, cặp đùi này của anh sao có thể chạy bằng bốn cái chân thỏ, ngày hôm nay Vượng Tài rất giỏi."
Đổng Gia Tuấn đặt cái giỏ xuống, sau đó nhìn thấy Vượng Tài đáng thương, không keo kiệt lên tiếng biểu dương.
"Ngày hôm nay chúng ta được ăn thịt thỏ kho tàu. Hai con không cần chờ ngày mai, ngày hôm nay chúng ta có thể ăn được thịt rồi."
Đổng Gia Tuấn cười ha ha đi tới, khom lưng ôm hai nhóc tì hôn "chụt" mỗi nhóc một cái.
Sau đó chỉ vào Vượng Tài nói:
"Vượng Tài rất giỏi, ngày hôm nay nó không định doạ hai con, Vượng Tài chính là bạn tốt của các con."
"Ba ba, ngày hôm nay có thịt thịt ăn rồi."
"Ba ba, Vượng Tài thật là giỏi."
Hai đứa con nít sợ nhanh hết sợ còn nhanh hơn, ở trong ngực của ba cảm giác cực kỳ an toàn.
Nghe nói có thịt ăn lập tức lại bật nhảy dựng lên.
Vượng Tài nhìn thấy Tiểu Hổ Tiểu Phượng lại vui vẻ rồi, lập tức bật dậy từ dưới đất ngoắc ngoắc đuôi đi tới trước mặt của Hạ Nhã.
Ngửa mặt lên tranh công xin thưởng.
"Vượng Tài ngoan, biết mày không phải cố ý."
Hạ Nhã vuốt đầu chó của Vượng Tài, nhỏ nhẹ nói.
Bình thường Vượng Tài thân với Hạ Nhã nhất.
Dù sao mỗi ngày đều là Hạ Nhã cho nó ăn, dù trải qua bao nhiêu khó khăn cũng không để cho Vượng Tài chịu đói.
"Xem ba ba ngày hôm nay thể hiện tài nấu nướng cho hai con xem nhé."
Đổng Gia Tuấn đi vào bếp lấy một con dao sắc, sau đó bắt đầu lột da mổ bụng con thỏ xám.
Tiểu Hổ Tiểu Phượng có chút hăng hái ngồi ở một bên xem ba nấu ăn.
"Vượng Tài, đây là thưởng cho mày. Đợi lát nữa ăn nữa cho mấy cục xương."
Đổng Gia Tuấn ném nội tạng thỏ cho Vượng Tài, Vượng Tài đang mỏi mắt chờ mong lập tức vui vẻ ăn.
"Gia Tuấn, sao anh hái nhiều rau dại như vậy, chúng ta cũng đâu có ăn hết?"
Hạ Nhã cầm giỏ rau dại lớn mà Đổng Gia Tuấn hái, không biết chồng mình hái nhiều rau dại như vậy làm gì?
"Không phải để nhà mình ăn, sáng mai anh mang lên huyện thành bán. Đợi lát nữa em san một ít tương trong nhà để anh lấy đi bán luôn."
Đổng Gia Tuấn kiếp trước ở rể thường xuyên xuống bếp, đương nhiên rất thành thạo mổ thỏ rừng.
Sau đó chuẩn bị đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng.
"Tương cũng đem bán? Mấy món nhà quê này cũng bán được sao?"
Hạ Nhã hiển nhiên còn không tiếp thụ nổi.
Chồng mình từ trước tới giờ mười ngón tay chưa từng nhúng nước, khi nào có thể từ bỏ mặt mũi đi bán món ăn nhà quê chứ?
Còn nữa, tương nhà mình mà cũng có thể bán lấy tiền sao?
Quả thực quá khó tin?
Lại nhìn thấy Đổng Gia Tuấn thành thạo cắt thịt thỏ thành miếng nhỏ, sau đó chờ dầu sôi lại bỏ hành tỏi gừng vào nồi xào sơ.
Như nước chảy mây trôi.
Hạ Nhã bỗng nhiên sợ ngây người.
Đây là bạn học kiêm ông chồng mà mình quen biết hơn sáu năm nay sao?
Khi nào lại biết nấu ăn rồi?
Vừa rồi Hạ Nhã còn có chút sầu.
Nhà mình chỉ có Tết mới có thể được ăn thịt, hiện tại đột nhiên có được thỏ rừng lại không biết phải nấu thế nào?
Lỡ như làm ăn không ngon, chẳng phải là lãng phí của trời?
Hiện tại mũi ngửi được mùi hương của món xào, quả thực khiến cho nàng hoài nghi có phải nằm mơ hay không, hoặc là ảo giác do thèm thịt?
Tiểu Hổ Tiểu Phượng cũng bị mùi hương hấp dẫn.
Đi tới trước lò bếp nhìn thịt thỏ sôi sùng sục trong nồi, hai đứa con nít hít lấy hít để.
Thèm ăn quá chảy cả nước miếng luôn. . .
Hạ Nhã dù có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn giúp Đổng Gia Tuấn nhét củi nổi lửa.
Ngay cả Vượng Tài ăn xong nội tạng thỏ rừng cũng ngồi chồm hổm ở cửa, nhìn con mồi của mình mùi hương nức mũi trong nồi sắt.
Đó là vẻ mặt đắc ý.
Cứ như vậy một nhà bốn người vây quanh bếp lò, háo hức nhìn thịt thỏ lăn qua lăn lại trong nồi cùng mùi thịt xộc thẳng vào mũi.
Quả thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Ngay khi Đổng Gia Tuấn vừa đậy nắp nồi lại, đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Nhã dường như có điều gì đó muốn nói.
Thấy Hạ Nhã, lại không biết nói sao. . .