Mặc dù Hạ Nhã cùng Đổng Gia Tuấn ngồi cùng bàn ba năm, tiếp đó lại sống chung hơn ba năm.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị chồng của mình nhìn kỹ như vậy.
"Tiểu Nhã, em gọt vài củ khoai bỏ vào trong nồi thịt thỏ, như vậy sẽ ăn ngon hơn."
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy người vợ nhớ thương kiếp trước, ngồi xổm trước bếp lò châm củi.
Hai đứa con bảo bối túm tụm ở trước lò bếp nhìn ba với ánh mắt sùng bái.
Hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc cùng tự hào.
Đổng Gia Tuấn không khỏi ngây dại khi nhìn cái cổ trắng nõn của Hạ Nhã.
Hạnh phúc có đôi khi rất đơn giản.
Đó chính là được quây quần ở bên người nhà.
Đàn ông nên cố sức làm việc ở bên ngoài, sau đó cùng vợ con hưởng thụ sự ngọt ngào cùng ấm áp hiếm có này.
Đây mới là chân lý của cuộc sống.
Kiếp trước tại sao mình lại bị danh lợi khiến tâm trí mê muội chứ?
Uống say mới biết rượu mạnh, mất đi mới biết quý trọng.
"Làm em giật cả mình, anh cứ nhìn em chằm chằm khiến tim em đập loạn cả lên."
Hạ Nhã mới vừa bị Đổng Gia Tuấn nhìn cho thẹn thùng, cô nghe nói phải bỏ thêm vài củ khoai tây thì không khỏi trợn mắt với Đổng Gia Tuấn, nói:
"Hầm rau trống trơn, bởi vậy nên ta mới phải ăn củ cải muối."
Đổng Gia Tuấn đang cảm xúc trào dâng rốt cuộc cơ hội đến, cúi đầu hôn vào má vợ một cái.
"Ba ba... hôn mụ mụ mụ, xấu hổ quá..."
"Ba ba, xấu xấu xấu..."
Tiểu Hổ chứng kiến ba ba hôn mụ mụ ngay trước mặt bỗng nhiên kêu lên, Tiểu Phượng cũng che mắt hét lên theo.
"Anh đó, bao nhiêu tuổi rồi còn để con cái chọc..."
Hạ Nhã đột nhiên bị Đổng Gia Tuấn hôn, mặc dù nội tâm cực kỳ ngọt ngào.
Nhưng nghe con nói như vậy khiến khuôn mặt của cô như phát sốt, tươi như hoa đào nở...
Buổi tối vẫn là những chiếc bánh ngô loại lớn còn dư lại, cùng củ cải muối.
Đây cũng là khẩu phần ăn hằng ngày trong nhà.
Bình thường đều là buổi sáng nấu một nồi cháo loãng, bên trong bỏ chút muối là được.
Buổi trưa thì có thể phong phú hơn chút.
Nhưng vẫn là bánh ngô loại lớn.
Dán một vòng tròn xung quanh nồi.
Chẳng qua canh su hào bắp cải hiện tại chưa thể nấu,
Bánh ngô loại lớn còn dư lại cũng đủ để ăn buổi tối.
Người nghèo đã thiếu rơm củi lại phải tiết kiệm dầu muối, cuộc sống cứ trôi qua như vậy.
Dù sao những thứ này đều có sẵn ngoài đồng.
Món chính chính là ngô cùng gạo, hạt cao lương.
Mỗi hộ trong Dã Trư Dụ, đều có hầm rau dự trữ cho mùa đông.
Khoai tây, bắp cải, củ cải đỏ và trắng thu hoạch từ cánh đồng mùa thu, sẽ được ăn cho đến mùa xuân năm sau.
Còn về lương thực chính thức như gạo bột mì.
Vào thời đại đó cho dù là gia đình có điều kiện tốt, cũng chỉ có thể đến dịp lễ tết mới được ăn.
Muốn ăn chỉ có thể lên huyện bỏ tiền ra mặc cả giá để mua.
Đặc thù của thời đại kinh tế kế hoạch, là dù mua gì đi nữa cũng cần có tem phiếu.
Tem phiếu lương thực cho gạo, tem phiếu thịt, tem phiếu vải...
Nhưng khiến người ta tiếc nuối là sắp đến Tiết Thanh Minh, song rau quả dự trữ cho mùa đông trong hầm rau cũng đã hết sạch.
"Ăn thịt thịt."
"Thơm quá đi, Tiểu Phượng rất muốn ăn thịt thịt."
Món thịt kho tàu thỏ rừng thơm ngào ngào rốt cuộc ra lò.
Đổng Gia Tuấn thở dài, trong nhà không có nước tương để tăng thêm độ đậm đà, bằng không món thịt thỏ này sẽ càng thêm óng ánh hấp dẫn.
Nhưng cho dù như vậy, lúc Hạ Nhã bưng lên, Tiểu Hổ Tiểu Phượng sớm đã kích động đến mức suýt chút nữa đưa tay chộp lấy.
Đều nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà.
Hai đứa con nít đã biết tự dùng đũa từ lâu, chỉ là không quá thành thạo mà thôi.
Cô bé cầm đũa gắp thịt song gắp thế nào cũng gắp không được, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến mức đỏ bừng.
"Tiểu Hổ không vội, ba ba gắp cho con cái đùi thỏ trước."
Chứng kiến một đôi bảo bối đang gấp đến gắp hoài không được, Đổng Gia Tuấn vội gắp cái đùi thỏ để vào trong bát của Tiểu Hổ.
"Ba ba, em gái còn nhỏ, phải cho em gái ăn trước."
Tiểu Hổ mặc dù rất thèm, nhưng vẫn hiểu chuyện để cái chén có cái đùi thỏ đến trước mặt của Tiểu Phượng.
"Cám ơn anh, anh thật tốt."
Tiểu Phượng nhìn thấy anh để cô ăn trước lập tức vui vẻ cầm lấy, vừa định để vào trong miệng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Tiến đến trước mặt của Tiểu Hổ, hôn anh của mình cái “chụt”.
"Cái này mới là của Tiểu Phượng."
Lấy lên một cái đùi thỏ khác đang chuẩn bị cho Tiểu Phượng, nhưng nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Đổng Gia Tuấn cảm thấy rất an ủi.
Nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của con trai, lại để cái đùi còn lại cho Tiểu Hổ.
"Con trai ngoan, vậy mới là con trai chứ. Có đồ ăn ngon cho em gái ăn, cho con 1 Like!"
Đổng Gia Tuấn đưa tay cưng chìu xoa xoa đầu của con trai, sau đó giơ ngón tay cái lên nói.
"Ba ba... Lai(Like) là ý gì vậy?"
Tiểu Hổ đang xé một mẩu thịt ra nhai ở trong miệng, vẻ mặt tò mò không rõ hỏi.
"Like, tức là là con của ba giỏi quá, con là ưu tú nhất."
Lúc này Đổng Gia Tuấn mới nhớ ra đây là thuật ngữ mạng sau này, lúc này hai đứa con nít sao biết được?
Không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lúc Internet chưa phát triển, những ngôn ngữ mạng thông dụng đó đừng nói trẻ em, ngay cả người lớn cũng không biết.
"Ba ba, con hiểu mà, mụ mụ bình thượng đều dạy con và em gái về tích Khổng Dung nhường lê*, con làm anh thì phải bảo vệ em gái."
Tiểu Hổ nhanh chóng ăn hết một cái đùi thỏ, vẫn còn đang dùng lưỡi liếm mỡ dính trên đầu ngón tay.
"Đúng là một cậu bé ngoan, ba ba lại cho con thêm 1 like."
Đổng Gia Tuấn lại gắp từ trong nồi ra vài miếng thịt, lại bỏ vào trong chén của Tiểu Hổ.
Nhìn thấy Tiểu Phượng dù sao cũng là con gái ăn chậm hơn chút, còn đang ra sức gặm đùi thỏ, chậm rãi dùng sức nhai cắn.
"Tiểu Nhã, ăn chậm thế con, đồ ăn nguội hết bây giờ."
Đổng Gia Tuấn bình thường cũng không có thời gian giáo dục con cái, đều là Hạ Nhã một mình làm mọi việc.
Bây giờ thấy con trai hiểu chuyện con gái nhã nhặn, biết đây đều là kết quả từ lời nói và việc làm luôn mẫu mực của Hạ Nhã.
Không khỏi càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cảm ơn ông trời cho mình cơ hội sống lại một đời.
Có người vợ hiền như vậy, mình nhất định phải đem mọi thứ tốt nhất trên thế giới đều cho cô ấy.
Khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất nhất trên đời.
"Không cần chờ em, em đã tới rồi."
Hạ Nhã cất tiếng nói, cầm trong tay đống rau dại ngày hôm nay Đổng Gia Tuấn đào về, rửa sạch cho đến khi chúng lấp lánh những giọt nước.
"Thứ này không phải để chúng ta ăn, đó là đồ ngày mai anh đem ra ngoài bán lấy tiền mà?"
Đổng Gia Tuấn thấy vợ để đống rau dại lên bàn, cũng chỉ có thể cười khổ giải thích.
"Anh thật muốn đem đống rau dại này đi bán sao? Em còn tưởng anh đùa em chứ. Anh đào vất vả như vậy thì em nên cất về để mai anh đi bán."
Hạ Nhã nói xong định đem số rau đã rửa sạch này bỏ lại vào giỏ, lại bị Đổng Gia Tuấn giữ lại.
"Thôi bỏ đi cũng không thiếu chút rau này, dù sao cũng phải cần ăn."
Đổng Gia Tuấn nói xong bèn lựa gắp cho vợ vài miếng thịt ngon ngon để vào trong chén của vợ, giục vợ mau ăn.
"Em ăn củ cải muối là được, thịt này cứ để lại hai con ăn đi."
Hạ Nhã nhìn thấy thịt thỏ trong chén, định gắp cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng kết quả lại bị Đổng Gia Tuấn ngăn lại.
"Vợ à, xem em gầy chưa kìa. Số thịt này đủ để chúng ta ăn rồi, anh cam đoan bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày có thịt ăn."
Đổng Gia Tuấn nắm lấy cổ tay gầy yếu của vợ, trái tim đau đớn bởi nỗi dằn vặt và ăn năn.
Suýt chút nữa khiến cho Đổng Gia Tuấn lần nữa rơi lệ.
Thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, khiến cho cô vợ trẻ từ nhỏ lớn lên trong thành phố, giờ lại gầy yếu đến mức một cơn gió nhẹ cũng làm em hoảng sợ.
"Đừng chỉ gắp cho em hoài anh cũng ăn đi. Em cũng không cần giàu sang phú quý gì, chỉ cần một nhà bốn người chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, cho em núi vàng em cũng không đổi."
Chỗ cổ tay của Hạ Nhã cảm thụ được nhiệt độ của Đổng Gia Tuấn, cô quay đầu cười nói tự nhiên với chồng.
Khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng trong ánh chiều tà rực rỡ như dải ngân hà.
Trong chớp mắt lại khiến cho Đổng Gia Tuấn nhìn đến ngây dại.
"Đều là vợ chồng già rồi, còn có gì để nhìn?"
Trái tim của Hạ Nhã hân hoan nhảy nhót, cứ có cảm giác chồng của mình cứ khang khác bình thường, nhưng khác chỗ nào thì cô lại không ra được.
Gắp miếng thịt để vào trong chén của chồng mình...
"Gâu gâu gâu!"
Vượng Tài nằm dưới đất đột nhiên sủa lên...
*KHỔNG DUNG NHƯỜNG LÊ: Thời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ. Cậu bé làm như vậy là hoàn toàn đúng đắn, vì việc nhà cậu làm ít hơn người anh. Người hiện đại chúng ta luôn quan trọng sự bình đẳng, phải bình đẳng với con trẻ. Những lời này có đúng không nào? Còn phải xem chúng ta hiểu việc này như thế nào đã, về nhân cách thì phải bình đẳng, chúng ta tôn trọng nhân cách của con trẻ, không phụ thuộc vào chúng ta. Nhưng trẻ vẫn còn nhỏ, những kinh nghiệm cuộc sống của chúng có bình đẳng được với chúng ta không? Không bình đẳng, đúng vậy! Trí tuê cuộc sống của chúng không bình đẳng với chúng ta, chúng ta phải dẫn đắt chúng, phải dạy dỗ chúng. Cho nên, người lớn người nhỏ đều phải tôn trọng, thì trẻ nhỏ mới có thể có lòng kính trọng đối với người lớn. Nếu nếu cùng đúng cùng ngồi, thì chúng sẽ kính trọng chúng ta thế nào đây? Cho nên, chúng ta phải hiểu chính xác của sự bình đẳng này.
Khi trẻ nhỏ có được quan niệm về việc người lớn người nhỏ đều phải tôn trọng, thì chúng mới biết “Hoặc ăn uống, hoặc đi đứng. Người lớn trước, người nhỏ sau”. Nếu cha đi làm vẫn chưa về, mà đứa trẻ cứ ngúng nga ngúng nguẩy, rồi đũa chưa kịp cầm đã vội ăn ngay. Cứ lâu dần, chúng sẽ việc tôi tôi làm “Cẩu bất giáo, tính nãi thiên” (Nhỏ không dạy, lớn ắt hư). Cho nên, trẻ em thời hiện đại rất khó dạy. Khổng Dung nhường lê cho anh mình, đây được gọi là “Tiền của nhẹ”. Người anh nhận lấy lê do người em đưa thì sẽ càng yêu thương và quan tâm em mình hơn. Việc Khổng Dung nhường lê là cậu đã hiểu sâu sắc đạo lý của việc bố thí.