Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng chiều chiếu vào người, cái loại cảm giác lười biếng này thật thoải mái.

Trên đường về nhà.

Đổng Gia Tuấn đạp xe trò chuyện cùng Hạ Nhã.

Không biết từ lúc nào, Hạ Nhã đã gục đầu vào ghi đông, ngủ thiếp đi.

Sống với Đổng Gia Tuấn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô hạnh phúc như ngày hôm nay.

Cái loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy lấp vào khoảng trống này, khiến cho Hạ Nhã đắm say.

Còn gì tuyệt vời hơn khi được ngủ một cách lười biếng trong vòng tay của người yêu dưới ánh mặt trời?

Đổng Gia Tuấn cố đạp xe ổn định, tránh xóc nảy đánh thức Hạ Nhã.

Xe nhanh chóng đi tới cổng thôn, Hạ Nhã cũng tỉnh lại.

"Tiểu Nhã, vào thành à?"

"Tiểu Nhã, mua được thứ tốt gì không?"

Thôn dân đang làm ruộng ở hai bên đường nhìn thấy Đổng Gia Tuấn đạp xe, còn Hạ Nhã ngồi phía trước.

Họ đã quen nhìn cảnh này.

Ở trong mắt bọn họ, chỉ có cô gái thành phố mới cởi mở như vậy.

Ở Dã Trư Dụ cho dù phụ nữ đã kết hôn, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi làm điều này.

Nhưng từ sau khi tiếp xúc với Hạ Nhã, đều bị Hạ Nhã khôn khéo chinh phục.

Cho nên nói ở thôn Dã Trư Dụ, Hạ Nhã có duyên tốt hơn nhiều so với người địa phương như Đổng Gia Tuấn. Cô bỏ xa chồng mình đến mấy con phố.

Nghe được người khác bắt chuyện, Hạ Nhã lập tức đáp lại các chú các cô các bác, được mọi người khen ngợi không ngừng.

"Thằng con trai nhà họ Đổng từ khi nào quan tâm vợ như thế?"

"Thực sự là mặt trời mọc lên từ đằng tây, lừa được vợ rồi sau đó mặc kệ, mấy năm này Hạ Nhã đã chịu không ít khổ."

"Ai nói không phải? Nghe nói trước lúc kết hôn, cha mẹ của Hạ Nhã không đồng ý, nhưng con gái vẫn bị cậu ta lừa."

"Chỉ mong giờ có thể đổi tính, không phải người một nhà thì không ở cùng nhau, chỉ mong Hạ Nhã sau này có thể hưởng phúc!?"

". . ."

Những thôn dân thiện lương chất phác, dõi theo bóng lưng của hai vợ chồng đi xa,; tuy ngoài miệng bàn tán, nhưng trong lòng vẫn yên lặng chúc phúc.

- Gâu. . .

Đi tới cửa nhà, Vượng Tài lao ra trước tiên, vui sướng ngoắc đuôi, chạy quanh chiếc xe đạp mấy vòng.

"Ba ba, con rất nhớ ba ba nha. . ."

"Mụ mụ, mua cho con món ngon ngon ạ. . ."

"Tiểu Hổ Tiểu Phượng chậm một chút. . . coi chừng ngã."

"Thằng cả này, con xem con đi, đi ra ngoài một chuyến, sao lại mua nhiều đồ như thế, kiếm tiền cũng không thể tiêu như thế?"

Ngay sau đó, Tiểu Hổ Tiểu Phượng mới vừa ngủ trưa dậy, lập từ từ trong nhà chạy ra ngoài, bà của hai đứa con nít thì đi ở phía sau.

"Hai con với bà nội mỗi người một cái, nhanh đưa cho bà nội ăn thử trước."

Hạ Nhã nhìn thấy hai con, vội giang đôi tay nhỏ bé của mình.

Nhanh chóng giang tay ra, ôm hai đứa con yêu quý vào trong lòng, hôn mỗi bé một cái.

Sau đó mới lấy ra ba chiếc bánh rán vừng còn lại, để cho hai đứa con nít đi đưa cho bà nội.

"Bà ơi, thơm thơm lắm."

"Bà không ăn, hai cháu ăn đi."

Vương Thục Phương nhìn thấy Tiểu Hổ đưa bánh rán vừng tới, nói gì cũng không lấy.

Cuối cùng vẫn là Hạ Nhã qua khuyên, lúc này mới nhận lấy.

Nhưng bà chỉ cầm ở trong tay, nói thế nào cũng không chịu ăn.

Nhìn con trai tháo đồ từ trên xe xuống, bà có chút bàng hoàng.

Thằng con này cũng phá của quá.

Buổi sáng nói ra ngoài buôn bán, xem ra đã kiếm được tiền.

Nhưng cho dù kiếm được tiền, cũng không thể tiêu hoang như thế chứ?

Cuộc sống mà, phải luôn chi tiêu tiết kiệm mới được.

"Mẹ, con trai mẹ giờ bắt đầu kiếm được tiền rồi, kiếm tiền không phải để ăn no mặc đẹp, được sống cuộc sống tốt sao?"

Đổng Gia Tuấn cuối cùng cũng tháo xong đồ trên xe, cười đi tới ôm chặt mẹ.

Hắn cảm thấy trái tim mình như đang đảo ngược.

Là người của hai thế giới.

Dù là đấng đã sinh thành dưỡng dục mình, hay là con cái do mình sinh ra nuôi dưỡng.

Tất cả những thân nhân này, đều là của mình tình cảm chân thành.

Vương Thục Phương đột nhiên bị con trai ôm lấy, cảm giác rất không quen, mặc dù con trai lớn cũng chính là đứa mà bà thương yêu nhất.

Cũng là đáng tự hào nhất.

Bây giờ thấy con trai rốt cuộc biết kiếm tiền, không ai vui vẻ bằng bà.

"Con xem con cũng bao lớn rồi, thành cha của hai đứa trẻ còn mè nheo, vợ con trông coi mất mặt hay không đâu."

Lúc đầu Vương Thục Phương muốn muốn đẩy con trai ra, đột nhiên cảm giác được thân thể của con trai run rẩy co quắp.

Bất ngờ qua đi, lúc này mới ý thức được con trai đang khóc, lập tức không tự chủ để tay lên trên đầu của con trai.

Bà muốn nhìn con trai, xem có phải bị sốt hay không.

"Mẹ, con biết mấy năm nay đã khiến mẹ và ba vô cùng đau lòng, con cũng biết mình vô cùng khốn nạn, từ nay về sau con trai mẹ hứa sẽ ngoan, nhất định khiến ba mẹ được sống cuộc sống tốt."

Đổng Gia Tuấn lệ như suối trào, cũng không để ý vợ con ngay ở bên cạnh.

Chỉ có ở trong ngực của mẹ, hắn mới thật sự thất bình yên.

Nghĩ đến lúc xưa, vì không để mình phải đi bộ ba mươi dặm đến trường.

Ba mẹ vay mượn người dân trong thôn, mua cho mình chiếc xe đạp khung cũ.

Kết quả là trong ba năm đi học của mình, còn phải ăn tiêu tiết kiệm, thời gian đó cuộc sống thật khó khăn.

Nghĩ lúc đó mình không chỉ là kiêu ngạo của Đổng gia, càng là niềm tự hào của toàn thôn Dã Trư Dụ.

Chỉ tiếc sau khi tốt nghiệp, không được phân công việc, cũng bỏ lỡ cơ hội ăn cơm nhà nước.

Từ đó về sau, tính tình của Đổng Gia Tuấn thay đổi hẳn.

Nhưng cha mẹ còn vì hắn kết hôn với Hạ Nhã, nên đã đem hai gian nhà cỏ tranh cho bọn hắn để làm phòng cưới.

Vì trả nợ, cha của Đổng Gia Tuấn Đổng Thiết Sơn, bình thường phải vào rừng sâu núi thẳm săn thú bán lấy tiền.

Kết quả có một lần khi săn lợn rừng, suýt chút nữa bị lợn rừng cắn chết, ở nhà nằm hơn một tháng mới khoẻ.

Đây chính là cha mẹ của mình.

Mãi mãi yêu thương mình vô hạn, mãi mãi cũng không cầu hồi báo.

"Được rồi, con trai, mẹ biết con rốt cục đã trưởng thành, biết nỗ lực phấn đấu, chỉ cần còn hai bộ xương già này, vĩnh viễn cũng không để cho một nhà các con chết đói."

Đổng Gia Tuấn rốt cục ngừng khóc, sau khi được kh Vương Thục Phương không ngừng vỗ về.

Ngồi dậy lau nước mắt, hì hì cười.

Nhìn thấy dáng vẻ có chút ngượng ngùng của con trai, Vương Thục Phương cưng chìu xoa nhẹ đầu con trai nói:

"Con đó có thời gian thì đi gặp ba con, đỡ ông ấy không có việc gì cứ nhắc tới con. Ông ấy đối với con ngoài thì ăn nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ."

"Chờ con làm xong chuyến buôn bán này, sẽ cùng bà uống hai chung. Bảo ba đừng đi săn, quá nguy hiểm, sau này để con nuôi ba mẹ."

Đổng Gia Tuấn còn sợ, chưa dám đến gặp ba.

Từ nhỏ có chuyện gì đều nói với mẹ, có chút kính sợ không dám đến gần cha già.

"Con làm việc của mình trước đi, dù sao con còn phải nuôi gia đình, một nhà bốn miệng anh cũng không nhẹ đâu."

Vương Thục Phương biết con trai sợ gặp cha, cũng không nói thêm nữa.

Đại đa số tình cảm cha con chính là như vậy.

Không nói gì nhau.

Mọi thứ đều không cần nói lời nào.

"Mẹ, khoan hãy đi, còn phải mang đồ về chứ."

Đổng Gia Tuấn thấy mẹ định đi, vội ngăn lại nói.

Sau đó bèn đem hai cân thịt, gạo bột mì, dầu nành vừa mua về chia cho mẹ phân nửa.

"Mẹ và ba ăn trước đi, không cần để dành, hai ngày nữa con mua thêm, đưa qua thêm cho cha mẹ."

Vương Thục Phương chối từ mãi cũng không được, vừa nghĩ đến ông chồng nhìn thấy mấy thứ này, chắc cũng vui vì con trai biết phấn đấu.

Cũng liền thu nhận.

Bà vui vẻ mang theo mấy thứ này về nhà, ở trên đường thấy có người, còn cố ý chào hỏi họ.

Bà đưa ra những thứ tốt này, khoe với người khác: “Đây đều là của con trai tôi hiếu kính tôi đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK