Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gà con ấp trứng không thành công, cũng chính là trứng lộn, dù tại thời đại hậu thế dinh dưỡng dư thừa.

Đó cũng là món ngon được nhiều người ưa thích.

Ngồi ở quán thịt nướng ăn hai quả trứng lộn, uống mấy chai bia nói chuyện trên trời dưới đất. Có vấn đề gì không có thể giải quyết được chứ?

Hiện tại đại hội thể dục thể thao còn hai ngày nữa mới kết thúc, nếu đem trứng lộn đi bán chẳng phải có thể kiếm được một số tiền kha khá sao?

Nghĩ tới đây Đổng Gia Tuấn vội vàng nhảy xuống từ trên xe.

Nào ngờ câu nói này của hắn lại khiến cho lão già hoảng hồn.

"Chẳng lẽ hắn muốn trả hàng? Đừng hòng nhé."

Lão già thầm nghĩ.

Kiên nhẫn dừng bước lại, toàn thân phòng bị nhìn chằm chằm Đổng Gia Tuấn dắt xe tới.

Dồn sức sẵn sàng.

"Bác à, cháu muốn hỏi bác một chuyện, lúc bác ấp trứng thành gà con có trứng lộn hay không?"

Đổng Gia Tuấn thấy lão già nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Chắc nếu hắn biết ý nghĩ thật sự trong lòng của lão già e rằng sẽ cười bể bụng.

Lão già vừa nghe thì ra không phải trả hàng, lúc này mới bình tĩnh lại.

Nghe hỏi về trứng lộn ấp thất bại, lão già thở dài nói:

"Tôi còn tưởng là chuyện gì? Cậu lại dọa tôi nữa. Nhắc đến lại khiến cho người ta đau lòng, trứng không ấp thành gà con, ngoại trừ đổ chả trứng, còn có thể làm gì?"

Lão già nhắc tới việc này lập tức mặt ủ mày chau.

Lão nghĩ nếu như mình ấp trứng thành công toàn bộ, vậy thì tốt biết bao?

Đáng tiếc cho dù vợ mình ấp gà con rất có kinh nghiệm, nhưng vẫn có tỷ lệ 20% chết.

Càng nói càng khiến lão tiếc đứt ruột.

"Đại gia, nếu bác có trứng lộn thì bán cho cháu đi, cháu rất thích ăn trứng lộn."

Đổng Gia Tuấn đương nhiên không thể nói mình muốn mua số trứng lộn này để đi bán, bằng không e rằng lão già biết sẽ không bán cho mình.

"Nhà tôi còn 180 quả trứng lộn, nếu cậu muốn thì mua với giá 5 xu một quả."

Lão già đang rầu rĩ nên làm gì với số trứng lộn này?

Cho dù nhà mình giữ lại ăn, cũng ăn không hết nhiều như vậy?

Huống chi mình cũng không nỡ ăn.

Giờ lại nghe có người muốn mua đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

"Được được, giờ tôi đi lấy ngay cho cậu."

Nghĩ đến cái giá 5 xu một cái, Đổng Gia Tuấn cảm thấy giá này cũng được. Dù sao trứng gà hiện giờ cũng có giá hơn 1 tệ một quả.

Lão đầu sống ở rìa thành thị - nông thôn, không quá xa nơi đây.

Vì vậy lão vui vẻ dẫn Đổng Gia Tuấn về nhà mình.

Về đến nhà lão già và đếm được 85 quả trứng lộn, Đổng Gia Tuấn liền đưa cho lão 4 tệ 25 xu.

Sau đó nói chuyện phiếm vài câu rồi đạp xe về nhà.

*

Mặt trời chiều ngả về tây, chim mệt mỏi bay về rừng.

- Gâu gâu.

Đổng Gia Tuấn vừa tới cổng viện thì Vượng Tài khứu giác bén nhạy đã ngửi thấy chủ nhân trở về, lập tức ngoắc đuôi nhào tới.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang chơi đùa ở trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy ba ba đã trở về lập tức vui vẻ kêu lên.

"Ba ba, ba ba có mua thịt thịt không ạ?"

"Mụ mụ, ba ba mua đồ ăn ngon về rồi..."

Chứng kiến chiếc xe đạp khung đầy nhóc trở về, hai tiểu bảo bối vừa la hét vừa hớt ha hớt hải chạy về phía Đổng Gia Tuấn.

"Con ơi, từ từ thôi coi chừng ngã."

Đổng Gia Tuấn vội gác chân chống xe đạp khung, sau đó khom lưng ôm lấy Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang leo lên bắp đùi mình.

"Tiểu Hổ Tiểu Phượng nhắm mắt lại mở miệng ra, ba ba đã mua món ngon cho các con rồi."

Đổng Gia Tuấn lấy ra mấy viên kẹo bát bảo từ trong túi, nhìn thấy hai tiểu bảo bối nghe lời mở cái miệng nhỏ ra, nhắm hai mắt lại.

Vì vậy bèn bỏ kẹo vào trong cái miệng nhỏ của bọn họ.

"Ba ba, ngọt ngọt quá, con thích lắm."

"Ba ba, kẹo kẹo ăn ngon quá, ba ba thật tốt!"

Tiểu Hổ Tiểu Phượng cảm giác được ba ba bỏ kẹo vào trong miệng, đột nhiên cảm giác chua chua ngọt ngọt tràn ngập của hai đứa con nít.

Không khỏi vui sướng hét ầm lên.

Dù vào thời đại nào, lực hấp dẫn của kẹo đối với con nít đều là không có gì sánh kịp.

"Tiểu Hổ Tiểu Phượng mau leo xuống, để cho ba ba hai đứa nghỉ ngơi một chút."

Hạ Nhã mang tạp dề nghe tiếng bước ra từ trong nhà.

Chứng kiến hai đứa con nít quấn quanh người của Đổng Gia Tuấn, đau lòng gọi.

"Không sao đâu, anh không mệt."

Hạ Nhã lấy ra khăn mặt lau mồ hôi trên trán của Đổng Gia Tuấn, vừa rồi Đổng Gia Tuấn nhớ nhà nên đã đạp xe rất nhanh.

Giờ vẫn còn thở dốc.

Nhưng sau khi nhìn thấy vợ con, sự mệt mỏi đã bị quẳng lên tận chín tầng mây.

"Anh... để lại cho con ăn..."

Hạ Nhã đang lau mồ hôi cho chồng mình, đột nhiên cảm giác bị Đổng Gia Tuấn nhét thứ gì đó vào trong miệng.

Không tự chủ hé miệng, kết quả vị chua chua ngọt ngọt của kẹo bát bảo lập tức tràn ngập khoang miệng.

Từ sau khi gả cho Đổng Gia Tuấn, không biết bao lâu chưa ăn kẹo.

Thậm chí cô đã quên mất mùi vị của kẹo bát bảo như thế nào?

"Cũng không rẻ đâu, mua 1 tệ đấy."

"Oa oa oa, thật là đáng yêu nha."

"Ba ba, mấy bé gà con này là mua cho chúng con sao?"

Tiểu Hổ Tiểu Phượng sớm đã mở mắt, đột nhiên thấy được mấy bé gà con trong cái giỏ đan ở phía sau xe đạp khung.

Lập tức tuột xuống khỏi Đổng Gia Tuấn, sau đó lon ton chạy đi mở nắp giỏ rồi nhìn vào trong.

"Oa, anh mua gà con thật quá tốt, vậy sau này chúng ta có thể bán trứng gà lấy tiền rồi."

Hạ Nhã bị ánh mắt của Tiểu Hổ Tiểu Phượng hấp dẫn, chứng kiến con gà con lập tức vui vẻ hứng lay lay bả vai của Đổng Gia Tuấn, cực kỳ hăng hái nói.

Từng nhìn thấy rất nhiều hộ trong thôn nuôi gà đẻ trứng, chuyện này cũng khiến cho Hạ Nhã vô cùng hâm mộ.

Trứng gà là vật hiếm thấy, tuyệt đối là đồng tiền mạnh vào thời điểm đó, có thể đổi thành tiền.

Chứng kiến đại tiểu bảo bối đều vui vẻ, Đổng Gia Tuấn cũng cảm thấy vô cùng tự hào.

Mình làm đàn ông dù vất vả cỡ nào.

Chỉ cần có thể khiến cho vợ con hạnh phúc vui vẻ, làm chuyện gì cũng đáng.

"Tối hôm nay chúng ta sẽ làm món thịt heo kho tàu, em đừng tiếc đó. Đây chính là anh và hai con yêu ngoắc tay treo cổ hứa hẹn đó."

Đổng Gia Tuấn tháo đồ trên xe xuống, sau đó trước ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của Hạ Nhã, chỉ cho vợ từng món từng món.

"Gạo... bột mì, còn có dầu nành? Mấy thứ này phải tốn bao nhiêu tiền? Đây đều là từ tiền kiếm được do bán rau rừng sao?"

Hạ Nhã sững sờ khi nhìn thấy mấy thứ do Đổng Gia Tuấn mua về.

Bàng hoàng không thể tin được nhìn chồng của mình nói.

"Dĩ nhiên, còn cả quả du anh hái vào buổi sáng cũng bán được ít tiền, tổng cộng buôn bán lời 19 tệ 7 hào 9 xu, còn dư lại 1 tệ 6 hào 7 xu đều đưa em."

Đổng Gia Tuấn đem số tiền còn dư lại, xếp gọn gàng nhét vào trong túi của Hạ Nhã.

"Đống rau rừng mà anh đào được đó, lại có thể bán nhiều tiền như vậy? Còn có... quả du mà cũng có người mua?"

Hạ Nhã mặc dù lớn lên ở trong thành.

Nhưng cô cũng rất ngạc nhiên, Đổng Gia Tuấn lại có thể lấy đống rau rừng mọc khắp núi bán lấy tiền?

"Dĩ nhiên, anh chính là sửa dở thành hay, chồng em có lợi hại không? Hôn một cái thưởng cho anh được không?"

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang vui vẻ trêu chọc các bé gà con, vì vậy bèn đưa mặt đến trước mặt của Hạ Nhã nói.

"Ban ngày đó, anh có xấu hổ hay không chứ."

Hạ Nhã hờn dỗi vỗ nhẹ sau lưng của Đổng Gia Tuấn, quay người chạy vào trong bếp.

"Đây là thứ em làm ngày hôm nay sao?"

Đổng Gia Tuấn đi vào bếp, lập tức sững sờ đơ ra như tượng, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Nhã lớn tiếng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK