Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn thấy hai người anh em đều rất nhiệt tình, nội tâm thật sự cảm động.

Nhìn hai người bọn họ, có thể coi là tuổi trẻ đắc trí.

Mà nhìn lại bản thân hiện tại, chỉ là một thằng nhà quê lêu lổng trong làng.

Vậy mà vẫn trân trọng phần tình nghĩa anh em học cùng như vậy.

Đổng Gia Tuấn cảm thấy trong tim ấm áp.

Kiếp này đợi khi mình bày ra thực lực, nhất định sẽ dẫn anh em theo cùng.

“Dù sao cũng là Tiểu Đông tụ họp mọi người, Đại Huy đừng tranh nữa, lần sau sẽ đến lượt cậu sắp xếp.”

“Thấy chưa, tớ đã nói mà, Gia Tuấn lúc nào cũng luôn công bằng cả.”

Phùng Chấn Đông đắc ý nhìn Ngô Văn Huy, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

Nói xong đoạn khoác vai Đổng Gia Tuấn đi ra phía cửa.

“Á đù, không cho tớ mời cơm, vậy tớ càng tiết kiệm được chứ sao.”

Ngô Văn Huy không khách khí mà lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói.

Nhìn hai người đã đi xa, vội vàng đuổi theo.

“Hai người đợi ta một chút, có phải muốn bỏ rơi tớ không, bỏ lại tớ một mình đi ăn, làm vậy có phải là không nghĩa khí?”

Đổng Gia Tuấn sớm đã quen làm chân phán xử cho hai tên này.

Hai người đều là con cháu nhà quan.

Lúc đi học thường xuyên phân tranh cao thấp.

Mỗi lần đều là Đổng Gia Tuấn ra mặt phân sử.

Ngay cả bây giờ khi đã đi làm rồi, vẫn cứ theo thói quen cũ.

Chẳng qua cũng có thể nhìn ra được, bất kể phân tranh hay không, một khi có việc vẫn sẽ sẵn lòng xung phong giúp đỡ.

Đều là anh em có thể làm tri kỷ.

“Tớ bảo này, đừng có đi nhà hàng quốc doanh nữa, đồ ăn ở đấy tớ đã ăn chán rồi.”

Ngô Văn Huy đuổi đến nơi, khoác tay lên bên vai còn lại của Đổng Gia Tuấn, ba người cứ thế khoác vai nhau đi ra cửa.

“Nhà hàng quốc doanh có món gì ngon đâu, đợi có thời gian, tớ đưa các cậu đến chỗ này, đổi khẩu vị một chút.”

Phùng Chấn Đông ngạo nghễ hất đầu, chỉ sang một phía nói.

“Chính là chỗ này, Túy Tiên Cư, do họ hàng của giám đốc mới mở, chúng ta đi đến góp vui đi.”

Cổng vào “Túy Tiên Cư” rất có khí thế.

Vài chữ lớn như rồng bay phượng múa.

Tiến vào bên trong cách bày trí cũng rất bắt mắt, bên ngoài chỉ có vài cái bàn rời, còn lại phần lớn đều là phòng ăn riêng.

Nếu xét riêng về mặt bề ngoài, nhà hàng quốc doanh tuyệt đối không có cửa để so sánh.

Từ đây cũng có thể nhìn ra được, trong khoảng thời gian vài năm tới.

Những nhà hàng quốc doanh vẫn cứ bảo thủ không chịu thay đổi, sẽ càng ngày càng sa sút.

Dần dần bị những nhà hàng tư nhân kia vượt lên.

Vào trong tiệm, Phùng Chấn Đông quen thuộc rất nhanh tìm được phòng riêng, sau đó để Đổng Gia Tuấn chọn món.

Đổng Gia Tuấn vừa chọn xong Đậu Hũ xào ớt, Đậu Phụ cay, Phùng Chấn Đông lập tức không nhịn được.

Giật lấy thực đơn từ tay Đổng Gia Tuấn nói:

“Cậu đang đi theo cửa phật hay gì? Đừng có nghĩ tiết kiếm hộ tớ, đợi lúc nữa ăn xong lại gọi thêm vài món, mang về cho Hạ Nhã và hai đứa nhỏ.”

“Không có văn hóa thật sự đáng sợ, Bạch tự tiên sinh cậu có thấy ngượng không vậy? Đấy không phải đi theo cửa phật, phải nói là quy y cửa phật mới đúng...”

(Chú thích: từ 返依 và 皈依 đều có nghĩa gần nhau nên Phùng Chấn Đông bị nhầm.)

Bắt được Phùng Chấn Đông vô tình lộ ra sơ hở, Ngô Văn Huy lập tức công kích nói.

“Lêu lêu, tớ cứ thích nói là đi theo cửa phật đấy, sao nào, không phục chẳng lẽ đến cắn người chắc?”

Phùng Chấn Đông không cảm thấy ngại chút nào, ngược lại còn đầy ngang ngược biện hộ nói.

Ngô Văn Huy lập tức cạn lời.

“Chưa từng oán trách vận mệnh sai trái, không sợ đường dài nhiều gian nan, đi theo phương hướng của ước mơ, có sai ta cũng chưa từng hối hận....”

(人在旅途- người trên hành trình. Một bài hát nổi tiếng những năm 1985).

Phùng Chấn Đông ngân nga hát (Người trên hành trình) bài hát nhạc phim lưu hành dạo gần đây, vừa chọn món vừa cùng Ngô Văn Huy đấu võ mồm.

“Tiểu tử này đúng là triệt để không có thuốc chữa nữa rồi...”

Ngô Văn Huy không nói được lại Phùng Chấn Đông, hậm hực nói.

“Đồ ăn đến rồi...”

Không bao lâu sau chân giò, thịt nướng lu, thịt thăn chiên giòn, cá chép sốt hành lá, thịt đầu heo kho dưa leo, đậu phộng chiên đều được mang lên.

“Tiểu Đông, bọn mình chỉ có ba người, có phải gọi ra hơi nhiều rồi không?”

Đổng Gia Tuấn nhìn 6 món trên bàn, có đến 5 món mặn, chỉ có lạc rang là đồ nhắm rượu.

“Ba anh em tam giác sắt chúng ta, cũng phải ba năm không gặp rồi, phải đủ quy cách, bằng không lại có người nói tớ keo kiệt.”

Phùng Chấn Đông trong lúc nói chuyện, mắt nhìn về hướng Ngô Văn Huy.

“Gia Tuấn, Chấn Đông cậu ta đã có lòng như vậy, cậu không cần phải khách khí làm gì, cứ coi như đang đánh phú hào chia ruộng đất* là được.”

*Câu khẩu hiệu do chính quyền trung quốc đề ra thời cải cách lật đổ chế chế độ phong kiến.>

Ngô Văn Huy thấy mấy món ăn trên bàn cũng coi như tạm được, vậy nên không tiếp tục đả kích Phùng Chấn Đông nữa.

Ba người bắt đầu rót ra vài ly.

“Không nói nữa, rượu nếp hội ninh này không tồi, vì ba anh em ta lại được tái ngộ, uống, ba anh em uống hết ly này trước đã.”

Phùng Chấn Đông giơ ly lên trước nói.

“Cạn.”

Ba người đồng thanh hô, cùng nhau nâng ly.

“Rượu ngon.”

Uống ly rượu to, ăn miếng thịt lớn, ba người rất nhanh đã uống hết một chai.

Ngay lập tức, Phùng Chấn Đông lại mở nắp chai thứ hai.

“Gia Tuấn, nhớ lại lời cậu nói năm xưa, trong khối cậu chính là người có học lực tốt nhất, vốn tưởng rằng có thể được phân phối đến đơn vị tốt, đến lúc đó ba anh em có thể thường xuyên tụ họp, kết quả... haiz, không nói nữa, càng nói càng buồn.”

Rượu say, Phùng Chấn Đông mặt mày đỏ bừng, miệng thì tức giận nói, trong mắt không thể che giấu được vẻ bất bình.

“Bây giờ tớ cảm thấy tâm trạng rất tốt, cho dù không được ăn cơm nhà nước, nhưng cũng đã ôm được mỹ nhân quay về, nói ra cũng là có được có mất, huống chi còn được long phượng song sinh, ông trời đối xử với tớ đúng là không tệ nha.”

Nhắc đến chuyện này, mặc dù Đổng Gia Tuấn có chút oán hận, nhưng nghĩ đến Hạ Nhã ôn tình như nước.

Còn có Tiểu Hổ Tiểu Phượng cực kỳ đáng yêu, Đổng Gia Tuấn lập tức cảm thấy có một luồng hơi ấm tràn đầy trong lồng ngực.

Tục ngữ nói rất đúng.

Tái ông mất ngựa, chưa biết là phúc hay là họa.

Từ ký ức tiền kiếp của hắn mà nói, cho dù bây giờ hai người anh em, phong quang vô lượng, ý chí dâng cao.

Nhưng theo sau sự phát triển từng ngày của đất nước, bọn họ vẫn đắm chìm trong cuộc sống an nhàn.

Cũng giống như nước ấm luộc ếch vậy.

Đợi khi phát hiện ra quốc gia đã đi vào công cuộc cải cách chiều sâu, sớm đã mất đi nhiệt huyết và ý chí ngày nào.

Cuối cùng chấp nhận sống một cuộc đời tầm thường.

Nhưng hiện giờ Đổng Gia Tuấn cũng không thể nói ra, dù sao thì tình nghĩa của hai người anh em tốt đối với mình, Đổng Gia Tuấn hắn sẽ luôn ghi tạc trong tim.

Cho dù hiện giờ bọn họ cũng coi như là ăn cơm nhà nước rồi.

Có thể ra lệnh cho người, thăng tiến vùn vụt.

Nhưng tuyệt không quên đi tình nghĩa ban đầu.

Cũng không hề coi thường, một kẻ nông phu tá điền như mình.

Như vậy là đủ rồi.

“Gia Tuấn, thật không ngờ nha, tâm tình của cậu lại có thể tốt như vậy, thực ra Hạ Nhã đã vì cậu mà trả giá quá nhiều. Vì cậu mà bỏ qua công việc tốt gia đình đã sắp xếp, vì cậu mà bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ngàn vạn lần không được có lỗi với người ta đấy?”

Ngô Văn Huy thấy Đổng Gia Tuấn tâm tình bình ổn như vậy, không kìm được cùng với Phùng Chấn Đông nhìn nhau một cái.

m thầm giơ lên ngón cái.

“Hai người cứ yên tâm đi, tớ nhất định không phụ lòng Hạ Nhã, ngược lại tớ phải dùng hai bàn tay của mình, cố gắng tạo cho bọn họ có cuộc sống tốt đẹp, không thể khiến vợ có cuộc sống tốt đẹp, tớ thề không làm người.”

Nghĩ lại Hạ Nhã vì mình, đã trả giá bằng tất cả.

Vậy mà kiếp trước bản thân hắn, lại có thể làm ra việc đến heo chó cũng không bằng như vậy.

Mất hết đạo đức.

Đi làm Trần Thế Mỹ thời hiện đại.

Không kìm được một dòng máu nóng bốc lên đầu, hướng hai người anh em đảm bảo nói.

Nhìn thấy biểu tình này của Đổng Gia Tuấn, Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy hết sức vui mừng.

“Có một chuyện, liên quan đến Hạ Nhã, không biết có nên nói hay không.”

Ngô Văn Huy rót xong ly rượu, lúc nâng lên mời, mặt lộ vẻ bối rối nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK