Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng như hoa đào của vợ, không kìm được nổi lên máu dê.

Đang định giơ tay ra làm loạn thì Hạ Nhã xoay nhẹ bờ eo thon, nhẹ nhàng tránh thoát bộ móng heo của Đổng Gia Tuấn.

Đổng Gia Tuấn trêu chọc vợ không thành, hậm hực nhảy xuống khỏi giường sưởi.

Trong lòng không ngừng suy sét.

Đơn hàng lớn của chủ nhiệm Lưu Thiết Nam của trường trung học phổ thông số một, phải giải quyết như thế nào?

Sau khi xem xong số lượng và chủng loại hàng ghi trên giấy, thật sự là cảm thấy giật mình.

Nếu như tự lên núi hái, cho dù cả nhà mình cùng đi cũng chỉ như giã tràng xe cát mà thôi.

Cũng may việc này không cần gấp.

Dù sao hiện tại đi hái về cũng không thể nào bảo quản.

Cứ đợi đến ngày mai, ngày thứ ba của đại hội thể thao, tiếp tục cố gắng kiếm nốt khoản tiền cuối cùng.

Tiếp theo lại tính đến kế hoạch lâu dài cũng chưa muộn.

“Biết rồi, việc này không thể qua loa được.”

Giọng nói của Hạ Nhã truyền đến từ sau lưng Đổng Gia Tuấn.

Đây cũng là thành quả cả chặng đường Đổng Gia Tuấn nhẫn nại khuyên bảo, giải thích cho Hạ Nhã.

Dù sao đối với người đã quen khổ cực như Hạ Nhã, mỗi ngày đều ăn gạo bột mì thịt lợn, vẫn cảm thấy tiếc của.

Chẳng qua Đổng Gia Tuấn nắm được điểm yếu của Hạ Nhã, nên nói rằng đây là vì để các con khỏe mạnh trưởng thành.

Hạ Nhã tất nhiên phải ngoan ngoãn chấp hành rồi.

Cũng nhớ luôn câu cửa miệng của Đổng Gia Tuấn nói trên đường đoạn về nhà. Việc này không qua loa được.

Đổng Gia Tuấn miệng ngâm nga câu hát, lưng đeo giỏ trúc. Vượng Tài thì vẫy đuôi, háo hức chạy phía trước mặt.

Thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn chủ của mình đang vui vẻ.

“Này cháu. Nghe mẹ cháu nói, cháu đi vào thành kiếm được khoản tiền lớn rồi.”

Thím Trương nhà kế bên, đứng từ xa bắt chuyện.

“Cháu chào thím Trương, thím đừng nghe lời mẹ cháu nói. Cháu chỉ kiếm được chút tiền, mua cho mẹ cháu ít gạo bột mì với thịt lợn, tỏ lòng hiếu thuận mà thôi.”

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Đổng Gia Tuấn khẳng định là mẹ già lại đang quảng cáo con trai mình ở trong thôn đây mà.

Đã vậy thì hắn cũng nên phối hợp theo.

Dù sao thì hình tượng của hắn ở trong thôn từ trước đến nay vẫn luôn là ham ăn lười làm.

Kiếp này hắn nhất định phải có được thanh danh tốt.

Phải quý trọng hình tượng bên ngoài của mình mới được.

“Cháu à, thấy cháu hôm nay dẫn vợ đi vào huyện thành, có phải đi mua đồ ăn ngon gì rồi không?”

Bà Triệu nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Đổng Gia Tuấn. Lại nghĩ lại bộ dạng ban nãy của Vương Thục Phương, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ nào là thịt lợn, đậu nành từ nhà con trai đi ra, liền cảm thấy hiếu kỳ.

Chỉ là một kẻ chơi bời lêu lổng, cao không với tới thấp thì không xong. Ngày trước sống như thế nào, ai mà không biết?

“Chào bà Triệu, hôm nay dẫn vợ cháu đi dạo phố, mua cho vợ con cháu ít đường đỏ với thịt để bồi bổ thân thể.”

Đổng Gia Tuấn lễ phép đáp, nhất thời khiến cho đám người trong thôn không tìm được chỗ nào để bắt bẻ.

Nhìn bộ dạng ung dung trấn tĩnh của hắn, cũng không giống như đang nói dối.

“Này cháu, cháu đeo giỏ trúc định đi làm gì đấy?”

Có người thấy Đổng Gia Tuấn mấy ngày liền đeo giỏ trúc đi ra ngoài, vốn cứ tưởng hắn đang đi chơi.

Nhưng vừa nãy nghe Vương Thục Phương quảng cáo khắp nơi, lập tức khơi gợi lòng hiếu kỳ của những người này.

“Ông Liễu, cháu thấy trên núi đang giữa mùa rau dại, hai ngày nay lên núi hái lấy một ít, mang lên huyện thành bán rồi mua thêm một số vật dụng trong nhà.”

Đổng Gia Tuấn cũng không sợ con đường phát tài này của mình bị người khác biết.

Dù sao thì bán rau rừng cũng chỉ là kế hoạch tạm thời.

Rau rừng có tính chất thời vụ.

Qua đi hết cơn sốt này, cũng không còn triển vọng gì nữa rồi.

“Không tồi, lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng.”

“Vốn tưởng rằng thằng nhóc này có thể thoát ra khỏi cổng nông? Không ngờ cũng bắt đầu sống thực tế lại rồi.”

“Thanh niên chí cần không nhụt chí, có tâm phấn đấu là tốt rồi.”

“Ông nói xem nếu như nó không làm việc, vậy làm sao sống? Hai đứa nhỏ đang tuổi lớn, ngày sau sẽ còn nhiều việc cần dùng tiền lắm.”

“...”

Ở trong cái sơn thôn cổ lão này, rất nhiều nhà đều là đã sống mấy đời, sống không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Gần như đều là hàng xóm lâu năm, nhà ai thế nào, đều biết rõ ngọn rõ nguồn.

Có người xót thương cho một người tốt nghiệp trung cấp như Đổng Gia Tuấn, có người vui mừng khi nhìn thấy hắn tiếp nhận sự thật.

Dù sao đây cùng đều là người dân trong thôn, ai ai cũng đều chất phác ngay thẳng như vậy đấy.

Những lời bàn tán xung quanh không ngừng truyền vào tai hắn, nhưng mang theo sự tự tin của một người trọng sinh, Đổng Gia Tuấn chỉ là cười trừ cho qua. Tất cả đều phải nhìn về phía trước.

Không phải nên là tất cả đều phải nhìn về phía “tiền” mới đúng.

(trong tiếng trung âm tiền và phía trước đều phát âm là “qian”).

Thần mã đều phải đạp mây.

Để vợ con được ăn thịt, mỗi ngày đều vui vẻ, để bố mẹ tự hào vì mình. Đây mới là điều nên làm.

Cho dù mình không có nhẫn không gian, không có hệ thống, nhưng mình có những năm tháng ở rể trong Đông Hải. Cũng tạm coi như hiểu nhiều biết rộng.

Đương nhiên trong tay cũng nắm được không ít con át chủ bài.

Về việc khi nào đánh ra con bài nào?

Còn không phải do bản thân quyết định ư.

Mặt trời ngả về tây.

Những đám mây hồng phủ đầy cả nửa góc trời.

Quả là một cảnh hùng vĩ.

Đổng Gia Tuấn lưng đeo một giỏ đầy ắp rau rừng, vai cũng vác túi đựng đầy rau.

Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội thể dục, Đổng Gia Tuấn cũng chuẩn bị làm nốt vụ cuối cùng.

Dù sao mỗi năm cũng chỉ có một lần cơ hội như thế này.

Về đến nhà vừa hay nhìn thấy Hạ Nhã đang đứng ở cổng ngóng đợi.

Cho đến khi nhìn được bóng dáng một người một chó quay lại cô mới cảm thấy yên tâm.

Quay người đi vào nhà, bắt đầu nổi lửa.

“Tiểu Hổ Tiểu Phượng đừng nghịch cá nữa, ba ba các con về rồi.”

Hạ Nhã hướng vào trong giường sưởi kêu, hai đứa nhóc nghe được ba ba về rồi.

Tưởng có lại có đồ ăn gì ngon, lập tức tranh nhau từ trên giường sưởi hấp tấp chạy xuống.

Miệng nhỏ gọi “ba ba, ba ba”.

Giơ lên tay nhỏ ôm về phía trước.

Chẳng qua sau khi nhìn thấy Đổng Gia Tuấn đặt đồ đang vác trên vai còn có giỏ trúc đang cõng sau lưng xuống đất. Hình như cũng không có gì ăn ngon. Trong đôi mắt liến thoắng lộ ra vẻ thất vọng.

“Đến đây, bảo bối, để ba ba ốm một chút.”

Đổng Gia Tuấn cúi người ôm hai đứa con bảo bối lên.

Sau đó “chụt chụt” một tiếng hôn lên hai bên má nhỏ như quả táo của hai đứa.

“Râu của ba ba nhột quá đi.”

“Ba ba xấu, dùng râu trêu Tiểu Phượng.”

Hai tiểu bảo bối trong vòng tay Đổng Gia Tuấn, trốn đông tránh tây, miệng lại không ngừng phát ra tiếng cười như chuông bạc.

“Gia Tuấn, anh rửa tay cho các con trước, chuẩn bị ăn bánh chẻo. Em mang một đĩa sang cho bố mẹ đã, anh và con ăn trước đi không phải đợi em đâu.”

Hạ Nhã nhìn Đổng Gia Tuấn và các con đang chơi đùa, cởi bỏ tạp dề. Sau đó bê bánh chẻo đi ra cổng.

“Tiểu Hổ Tiểu Phượng, chúng ta ăn bánh chẻo thôi.”

“Ba ba, con muốn ăn chẻo chẻo.”

“Ba ba, không phải tết vừa ăn chẻo chẻo sao?”

“Bảo bối, hôm nay chính là tết, sau này chúng ta ngày ngày đón tết, có được không nào?”

“Ba ba, tốt quá rồi.”

“Ngày ngày đón tết, con yêu ba ba quá đi mất.”

Tiểu Phượng là con gái, không biết học được từ ai, vậy mà lại ỏn ẻn nói.

Áo bông nhỏ này. Lập tức khiến Đổng Gia Tuấn cười đến nỗi miệng sắp ngoác đến mang tai.

Nhìn bánh chẻo mà Hạ Nhã làm đặt sẵn trên bàn ăn, Đổng Gia Tuấn nhìn hai đứa con ăn đến nỗi đỏ mặt tía tai. Trong lòng lại cảm thấy đủ loại cảm xúc.

Hiện giờ điều kiện cuộc sống một khi đã nâng cao, vậy thì không thể lại tụt xuống nữa.

Trong khi đang mê mẩn nghĩ kế hoạch phát tài trong tương lai.

Đột nhiên “bộp” một tiếng. Đổng Gia Tuấn cảm thấy mặt bàn chấn động kịch liệt.

Lẽ nào động đất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK