Nghĩ lại những năm nay.
Bọn nhỏ từ khi được sinh ra, cũng chưa từng có quần áo mới.
Chỉ nhặt nhạnh quần áo cũ của con nhà người ta mặc chật bỏ đi.
Lại được Hạ Nhã khéo tay mang về sửa lại.
Cứ thế chắp chắp vá vá.
Mặc dù không để con chịu lạnh chịu rét, nhưng mỗi lần đến tết, nhìn con cái nhà người ta có quần áo mới.
Mà Tiểu Hổ Tiểu Phượng vẫn chỉ mặc quần áo cũ.
Việc này không khỏi khiến Hạ Nhã lòng đau như cắt.
Chẳng qua trừ những thứ lương thực địa phương, trong nhà ăn quanh năm suốt tháng ra, trong tay thực sự không có tiền dư dả.
Cũng chỉ có thể có lòng mà không có sức.
Ban nãy sau khi thu dọn xong sạp hàng, lúc hai người đi trên đường, bị Đổng Gia Tuấn không ngừng thuyết phục.
Hạ Nhã cuối cùng đồng ý với chồng, trước tiên đi đo vải cho bọn nhỏ, may hai bộ quần áo.
Dù sao thời tiết cũng sắp giao mùa.
Quần áo của bọn nhỏ đích thực cũng đã hỏng.
Vốn dĩ Đổng Gia Tuấn định mua cho vợ một bộ quần áo mới, nhưng Hạ Nhã kiên quyết từ chối việc này.
Lý do cô đưa ra cũng rất hợp lý.
Nói rằng sáng sớm hôm nay, em trai Hạ Thiên đã mang những bộ quần áo cũ của Hạ Nhã đến rồi.
Nói mình như vậy là đủ.
Đổng Gia Tuấn cũng không miễn cưỡng.
Thật ra nếu bây giờ Hạ Nhã có đi cắt vải may quần áo, Đổng Gia Tuấn đều cảm thấy không bộ nào hợp với vợ mình.
Dù sao Đổng Gia Tuấn cũng có tầm nhìn vượt thời đại.
Nhớ năm xưa lúc hắn còn ở rể trong tập đoàn Đông Hải, các kiểu áo muôn màu muôn vẻ, sớm đã nhìn quen đủ các thiết kế bắt mắt nhất.
Theo trí nhớ của Đổng Gia Tuấn, thì đợi sau vài năm nữa.
Những món đồ như quần áo, đồ điện tử từ Quảng Đông hay Thượng Hải sẽ dần dần có người mang đến.
Cái gì mà quần ống loe, quần bò, áo cánh… khắp đường đều có bán.
Đợi khi hắn đi vào trong huyện thành, nhất định sẽ mang về cho Hạ Nhã càng nhiều thứ bất ngờ.
Đổng Gia Tuấn mua cho bọn nhỏ một ít kẹo, còn lại là nhu yếu phẩm trong nhà.
Thấy Hạ Nhã vẫn còn loay hoay mua vải, liền tò mò đi qua.
Lúc này nhìn thấy Hạ Nhã đang chỉ người bán hàng cắt vải.
“Sao lại mua thêm vải thế?”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy vải của Tiểu Hổ Tiểu Phượng đều đã được cắt xong, không khỏi tò mò hỏi.
“Em nghĩ kỹ rồi, nhân lúc vải đang rẻ, mua cho bố mẹ miếng vải, quay về may hai bộ quần áo. Chúng mình cũng không thể chỉ nghĩ cho con cái được, đúng không?”
Hạ Nhã thấychồng đi qua, bèn lại gần nói nhỏ với Đổng Gia Tuấn.
“Con cái muốn phụng dưỡng nhưng cha mẹ không cho, bố mẹ em hiện tại đã không cho em cơ hội báo hiếu. Nhưng ông bà nội của bọn trẻ, họ sẽ không từ chối lòng hiếu thuận của mình, anh nói có phải không?”
Nói đến đây, mắt của Hạ Nhã đã đỏ lên.
Đổng Gia Tuấn nghe vậy,thầm mắng chính mình.
Có câu “cưới được vợ rồi quên mẹ già”.
Mình thì tốt rồi, trọng sinh sống lại, vậy mà ôm một lòng canh cánh hổ thẹn đối với vợ con.
Nghĩ mọi biện pháp để bù đắp.
Nhưng đối với cha mẹ già luôn ngậm đắng nuốt cay, luôn luôn kỳ vọng vào mình thì lại suy nghĩ rất ít.
Đây còn không phải điển hình của kẻ vong ân phụ nghĩa sao hay sao?
Nhà có vợ hiền, đàn ông không làm việc xấu.
Lời dạy này của người xưa đột nhiên hiện lên trong đầu Đổng Gia Tuấn.
“Tiểu Nhã, cảm ơn em.”
Đổng Gia Tuấn thâm tình nhìn vợ, nhưng không dám nhìn thẳng.
Trong khi cầm hóa đơn đến chỗ thanh toán tiền.
“Ý, Đổng Gia Tuấn, sao lại là cậu?”
Lúc này chợt một giọng nói vang lên.
Đổng Gia Tuấn cảm thấy có chút quen tai, quay đầu nhìn ra ngoài cửa liền ha ha cưới lớn.
“Thằng nhóc này, sao lại là cậu?”
Hắn chạy qua, đấm nhẹ vào ngực đối phương.
“Ai ui, cậu muốn đánh chết người đấy à?”
Đối phương giả bộ đau đớn, dùng tay ôm ngực làm động tác ngã gục xuống.
“Gia Tuấn, sao lại đánh lộn rồi?”
Chỉ nghe Hạ Nhã hô lên một tiếng, hớt hải từ bên kia chạy đến.
“Gặp phải kẻ đáng đánh, em nhìn xem cậu ta là ai?”
Đổng Gia Tuấn nhìn Hạ Nhã đang lo lắng, cũng không muốn đùa vợ nữa, lách người qua một bên chỉ người kia nói.
“Hạ Nhã? Hạ Nhã cũng đến sao?”
Người kia cũng không giả bộ nữa, đứng thẳng người quay sang nhìn.
“Phùng Chấn Đông?”
“Hạ Nhã?”
Phùng Chấn Đông nhìn thấy Hạ Nhã, đang định giang hai tay ra , chợt nhớ ra điều gì đó.
Quay đầu nhìn sang Đổng Gia Tuấn nói.
“Tiểu Nhã, thật sự muốn ôm cậu, nhưng lại sợ có người không được vui. Thôi vậy, bắt tay nha.”
Phùng Chấn Đông nhớ ra quan hệ bây giờ giữa Đổng Gia Tuấn và Hạ Nhã, lập tức đổi từ ôm thành bắt tay.
“Coi như thằng nhóc cậu biết điều, cô ấy là vợ tớ đấy, cậu nếu như dám ôm thật, mình nhất định đánh gãy cái chân thối của cậu.”
Đổng Gia Tuấn thấy Phùng Chấn Đông cũng xem như biết ý, chạy qua khoác vai cậu ta nói.
“Nhìn dáng vẻ cậu có vẻ dạo này không tồi nhỉ, ngay cả cặp tài liệu cũng được cầm rồi? Xem ra rất thành đạt nha.”
“Thường thôi thường thôi, đứng thứ ba toàn huyện ý mà.”
Phùng Chấn Đông nghe được lời khen của Đổng Gia Tuấn, lập tức giơ lên cặp sách trong tay, cười đắc ý.
“Cậu và Hạ Nhã từ khi tốt nghiệp liền không có tin tức gì, sau này mới nghe nói hai người đã kết hôn, tớ và Ngô Văn Huy vẫn hay nhắc tới hai người đấy.”
Phùng Chấn Đông nhìn Đổng Gia Tuấn và Hạ Nhã một lượt, tuy mặc đồ rẻ tiền, nhưng mặt mày hồng hào, thần thái tươi tỉnh.
Xem ra cũng không phải sống trong cảnh khổ cực.
“Sau khi tốt nghiệp nhìn vào danh sách phân phối, căn bản không có tên mình, tớ bèn dẫn theo Hạ Nhã quay về trong thôn kết hôn làm ruộng. Những năm nay cuộc sống không được tốt cho lắm, nếu không á, đã sớm qua đây tìm mọi người thăm hỏi rồi.”
Đổng Gia Tuấn nhớ lại thời đi học, mình với Phùng Chấn Đông, Ngô Văn Huy quan hệ khăng khít, danh xưng tam giác sắt trong lớp.
Chỉ thiếu cùng nhau dập đầu kết nghĩa anh em nữa mà thôi.
Hồi đó theo đuổi Hạ Nhã, cũng toàn dựa vào hai người này làm sứ giả đưa tin.
Cho nên quan hệ giữa Hạ Nhã và hai người bọn họ cũng cực kì tốt.
“Gia Tuấn, bây giờ tớ đang làm ở công ty dược liệu huyện, làm thông tấn viên cho giám đốc, chức vị tương đương với thư ký.”
Phùng Chấn Đông khá hài lòng với công việc của mình, khi nói đến còn lộ ra một chút vẻ đắc ý.
Nói đoạn, chợt nhớ ra điều gì đó.
Lập tức từ trong túi áo lấy ra một bao Hồng Tháp Sơn, rút một điếu đưa cho Đổng Gia Tuấn.
“Hình như thiếu một chút thủ tục đúng không?”
“Hiểu rồi, tớ châm trước!”
Đổng Gia Tuấn ngậm lấy thuốc, nhếch miệng với Phùng Chấn Đông, bộ dạng giống như kẻ cháy túi vậy.
“Xì...”
Phùng Chấn Đông hiểu ý, quẹt một que diêm, châm lửa cho Đổng Gia Tuấn trước.
Sau đó mới châm của mình.
Đột nhiên giống như nghĩ ra chuyện gì đó, nhìn sang Hạ Nhã nói:
“Quên mất cũng nên đưa một điếu cho Tiểu Nhã mới phải phép, tớ nghe nói phụ nữ một khi kết hôn sẽ biết hút thuốc, không biết cậu đã học được chưa?”
“Tớ không biết hút.”
Hạ Nhã biết Phùng Chấn Đông đang trêu mình, không thể nhịn được cười nói:
“Tớ nếu mà dám hút thuốc, chồng tớ sẽ cầm gậy đánh chết tớ mất.”
“Bà xã nặng lời rồi, người ta không biết còn tưởng anh là kiểu đàn ông vũ phu đấy? Vợ tốt như vậy, thật sự không nỡ để em hút thuốc làm ảnh hưởng đến nhan sắc.”
Đổng Gia Tuấn gặp được Phùng Chấn Đông, trong lòng hết sức hưng phấn.
Cưng chiều nhìn Hạ Nhã một cái rồi nói.
“Cậu không phải kiểu chông vũ phu, vậy cậu là gì?”
Phùng Chấn Đông trêu đùa nói.
“Xéo đi, tớ là kiểu người sủng thê cuồng ma.”
Đổng Gia Tuấn lỡ miệng nói ra một câu trend trên mạng, nhất thời khiến Phùng Chấn Đông và Hạ Nhã đều cảm thấy khó hiểu.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, cùng nhau nhìn Đổng Gia Tuấn đồng thanh hỏi:
“Sủng thê cuồng ma? Là ý gì?”
Đổng Gia Tuấn biết câu nói này khiến bọn họ mơ hồ.
Nhưng bản thân cũng không biết nên giải thích như thế nào?
Dù sao cũng không thể nói đấy là một từ thuộc ngôn ngữ mạng.
Vậy nếu bọn họ lại tiếp tục hỏi: mạng là cái gì?
Lúc đấy chính bản thân mình cũng cạn lời.
Thời đại này nói đến internet, trong khi ngay cả máy tính cũng chưa có.
“Chính là đối với vợ tốt hết mực, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn phục tùng, lần này thì hiểu rồi chứ?”
Đổng Gia Tuấn giải thích xong, lúc này mới nghĩ đến một chuyện.
Đột nhiên vươn tay chụp lấy Phùng Chấn Đông….