Tiếng động đột ngột, làm Đổng Gia Tuấn còn tưởng xảy ra động đất.
Nhưng quay đầu thấy các con không sao cả, đang ăn như gió cuốn.
“Đang nghĩ gì vậy? Gọi anh mấy tiếng cũng không trả lời.”
Tiếng của Hạ Nhã vọng đến.
Đổng Gia Tuấn lúc này mới phục hồi tinh thần.
“Anh đang nghĩ ăn xong bánh chẻo, bổ sung dinh dưỡng rồi, tối nay làm việc không thể tuột xích nữa.”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy trên bàn đặt một chai rượu, còn có... còn có mồi nhắm thần thánh: một đĩa lạc.
“Ba ba, cái gì gọi là tuột xích?”
Tiểu Hổ nghe vậy, ngóc đầu ỏn a ỏn ẻn hỏi ba của mình.
“Con trai, ba ba nói cho con, tuột xích chính là...”
Đổng Gia tuấn nhìn Hạ Nhã đang đỏ bừng mặt, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Đầu óc của Đổng Gia Tuấn tự nhiên có chút chập mạch.
Con trai sao tự nhiên lại tò mò như vậy chứ?
“Tuột xích chính là không được để tuột dây xích….”
Nhìn dáng vẻ Hạ Nhã đang chờ cảnh Đổng Gia Tuấn xấu hổ, nhanh trí chợt nghĩ ra câu nói “tuột dây xích.”
“Mau mau ăn cơm, con nít sao lại tò mò vậy chớ?”
Hạ Nhã cuối cùng không nhịn nổi cười, nhưng cố nén cười lên tiếng quát con trai.
“Ba ba, con hiểu rồi, tuột xích chính là không được để tuột dây xích.”
Tiểu Hổ Tiểu Phượng ngày thường hay cùng lũ trẻ trong thôn chơi đùa, đương nhiên hiểu “tuột dây xích” nghĩa là gì rồi.
“Anh sau này ở trước mặt con nói chuyện nên để ý một chút, đừng có dạy hư bọn trẻ.”
Hạ Nhã ngồi xuống, vừa rót rượu cho Đổng Gia Tuấn vừa nói.
“Biết rồi, trẻ con thì biết gì cơ chứ?”
Đổng Gia Tuấn thuận miệng đáp lời Hạ Nhã, lại nhìn đãi ngộ của mình trên bàn ăn tăng lên rồi, nhất thời cảm thấy đắc chí.
“Từ khi nào mà lại có đãi ngộ như vậy?”
“Vốn dĩ lúc đưa bánh chẻo xong, em định ra quán ở đầu làng mua cho anh cân rượu, anh mỗi ngày vất vả như vậy, uống chút rượu cho lại sức.”
“Kết quả bố gọi em quay lại, sau đó từ trong hũ rượu trắng của bố rót ra cho anh một chai, còn san cho anh hơn nửa chỗ lạc mà bố đang ăn nữa.”
Nói đến đây, Hạ Nhã không nhịn được dùng đôi mắt phượng nhìn lại chồng mình.
Hạ Nhã biết quan hệ giữa Đổng Gia Tuấn và bố không được tốt, ngày thường đối với bố luôn kính trọng nhưng xa cách.
Nếu nhìn thấy từ xa, thì hắn có thể tránh được đều tránh.
Dù sao lúc nhỏ không ít lần ăn gậy, sớm đã hình thành bóng ma tâm lí rồi.
Huống chi gần tốt nghiệp không nhận được bổ nhiệm công việc, càng khiến bố già tức đến hộc máu.
Mắng chửi đến mức Đổng Gia Tuấn sợ hãi trốn đến nhà bạn ở, hơn mười ngày cũng không dám về.
Vậy mà hôm nay bố già nghiễm nhiên gửi cho hắn rượu trắng, còn có.... lạc.
Thật sự khiến Đổng Gia Tuấn cảm thấy được yêu mà sợ.
Tiếp đến lại thấy sống mũi cay cay.
“Bố chúng ta... ông ấy, ông ấy có khỏe không?”
Đổng Gia Tuấn cúi đầu ngập ngừng hỏi.
“Bố vẫn khỏe, còn bảo em nhắc nhở anh đừng chỉ biết kiếm tiền, nên chú ý sức khỏe, tuyệt đối không được làm những việc vi phạm pháp luật.”
Hạ Nhã nói đến đây, nhìn biểu cảm của Đổng Gia Tuấn vội vàng đổi chủ đề: “Em đã nói trước là không phải đợi cơm mà, anh xem bánh chẻo nguội hết rồi, mau ăn đi.”
“Ba ba, con muốn ăn lạc lạc.”
“Ba ba, lạc lạc thật thơm, Tiểu Phượng cũng muốn ăn.”
Không biết từ khi nào, hai đứa nhóc đã chui ra khỏi nách Đổng Gia Tuấn, ló hai chiếc đầu nhỏ ra nói.
“Mỗi đứa chỉ được ăn 5 hạt, ba ba các con còn phải nhắm rượu nữa.”
Hạ Nhã nhìn hai đứa nhỏ đã ăn gần hết đĩa bánh, lo bọn nó ăn nhiều không tốt bèn đưa ra tiêu chuẩn.
“Các con ngoan, hôm nay nghe lời mẹ, ngày mai ba ba mua lạc lạc cho bọn con, muốn ăn chúng ta mỗi ngày đều ăn.”
Đổng Gia Tuấn vuốt vuốt tóc bọn nhỏ, hiểu rằng Hạ Nhã lo con ăn nhiều quá không tốt.
Đương nhiên phối hợp đỡ lời.
Nằm trên giường sưởi, nhìn Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang ngủ ngon đến nỗi ngáy o o.
Đổng Gia Tuấn cảm thấy cả người rạo rực.
Rượu đã ngà say, vợ hiền nằm bên.
Lòng nghĩ nếu không làm gì, vậy đúng là phụ lòng giờ hay cảnh đẹp.
“Nhã, hôm nay đường đỏ khá là bổ dưỡng, em có cảm thấy nóng không?”
Đổng Gia Tuấn nói lời gợi chuyện.
“Hôm nay bận bịu cả ngày, anh không mệt à? Em lo cho sức khỏe của anh.”’
Hạ Nhã nửa say nửa tỉnh lí nhí nói.
“Vốn dĩ cũng hơi mệt, kết quả uống xong rượu em mang về, vậy mà thật sự lại sức rồi, em có phải là nên khao anh một chút không?”
Đổng Gia Tuấn miệng nói nhưng tay không để yên.
Lược bớt ba nghìn chữ…
Mặt trời đỏ rực, nhô lên sau đường chân trời.
Lúc Đổng Gia Tuấn hái xong trái du quay về.
Chỉ thấy mẹ già đã sớm ở đó, đang bận giúp Hạ Nhã đem số khoai tây sợi tối qua làm mang ra phơi.
“Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm một chút, đến sớm như vậy ạ?”
“Con trai mẹ nỗ lực kiếm tiền như vậy, hôm qua đi về kể cho bố con nghe, bố con vui đến nỗi cả đêm không ngủ được, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng có chí cầu tiến rồi.”
Vương Thục Phương miệng thì nói, tay vẫn không ngừng làm.
Tiếp đến lại đi qua phụ giúp con trai, đem hai giỏ trúc buộc chắc vào hai bên gác ba ga, tiếp đến lại đi vào bê chỗ bánh rán đã làm xong ra ngoài.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, chỗ này để con một mình làm được rồi.”
Đổng Gia Tuấn không đành lòng nhìn mẹ già vất vả chạy tới chạy lui, nhắc bà không cần làm phụ nữa.
“Trong lòng mẹ đang vui mà, không thấy mệt chút nào, con trai quyết chí làm ăn, thân làm mẹ cũng không thể làm gánh nặng cho con được đúng không nào?”
Vương Thục Phương không để ý lời khuyên ngăn của con trai, phút chốc đã mang tất cả đồ đạc để gọn gàng lên xe.
Vỗ vỗ chiếc xe đạp, Đổng Gia Tuấn cảm thán: “Cũng may hồi đó bố mẹ mua cho con chiếc xe này để đi học, đến giờ vẫn còn dùng tốt.”
“Con à, chiếc xe đạp này đáng quý lắm đấy. Có việc này con còn chưa biết, lúc đầu vì để trả tiền nợ mua chiếc xe này, bố con đi săn bắn, đến tận bây giờ gặp hôm trái gió trở trời vết thương vẫn còn đau nhức đó.”
Vương Thục Phương nghĩ đến chồng mình Đổng Thiết Sơn, ngày đó vật lộn với lợn rừng, sau cùng may mắn tìm được đường sống trở về từ cõi chết. Kết quả dùng mạng đánh đổi mà giết được lợn rừng.
Nhưng cũng do thời đó điều kiện ý tế khó khăn, rất nhiều vết thương chỉ dùng phương pháp thô sơ để sơ cứu xử lý, để lại di chứng đến tận bây giờ.
“Mẹ, đợi con kiếm được tiền, nhất định sẽ đưa bố mẹ đến bệnh viện lớn kiểm tra sức khỏe, kiểm tra cẩn thận mới được.”
Đổng Gia Tuấn nghe mẹ già nói, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.
Tình mẹ như nước, tình cha như núi.
Chỉ là ông không biểu hiện ra mà thôi.
“Cầm lấy cái này, con với Tiểu Nhã đi đường tranh thủ ăn, nếu không đến giờ bận làm lại quên ăn là không tốt đâu.”
Vương Thục Phương nhìn con trai con dâu đi ra khỏi cổng. Chợt nhớ ra bánh rán hồi sáng tự tay làm. Gọi hai người đứng lại rồi chạy theo sau đưa cho họ.
“Con biết rồi, Mẹ.”
Hạ Nhã ngoan ngoãn thưa một tiếng mẹ, khiến Vương Thục Phương nghe mà lòng vui như mở cờ.
“Tiểu Nhã nhà chúng ta, mẹ càng nhìn càng thấy vừa mắt, con trai sau này cuộc sống tốt lên rồi tuyệt không được vong ân phụ nghĩa, biết chưa?”
Vương Thục Phương rất yêu quý Hạ Nhã, nói đến đây, liền cốc đầu con trai mình một cái.
“Mẹ, Mẹ xem, lại đánh con…”
Cú cốc đầu này thật khiến Đổng Gia Tuấn cạn lời.
Nhưng nghĩ lại bản thân kiếp trước, thế mà lại trở thành Trần Thế Mỹ, cảm thấy mẹ già nhắc nhở quả cũng không sai.
Đổng Gia Tuấn vuốt vuốt đầu, nhìn bóng lưng mẹ già đi vào trong nhà, chợt nhớ ra một chuyện liền gọi với theo.
“Mẹ, đợi chút, con có chuyện muốn nói với mẹ…”