Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Chấn Đông nhìn biểu tình của Đổng Gia Tuấn không đúng cho lắm, liền dấy lên cảnh giác.

Vốn dĩ Đổng Gia Tuấn, Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy ba người luôn như hình với bóng.

Có khi đi học về muộn, hoặc là vào dịp cuối tuần, Đổng Gia Tuấn nếu không phải ngủ ở nhà Phùng Chấn Đông thì cũng là ở nhà Ngô Văn Huy.

Nói rằng từng đắp chung một cái chăn cũng không quá đáng.

“Để tớ xem trong cặp tài liệu của cậu đựng những gì mà giấu giấy diếm diếm vậy.”

“Không có gì, chính là những đồ dùng thường ngày của cấp trên như bút, vở...”

Phùng Chấn Đông nhìn thấy Đổng Gia Tuấn muốn mở cặp tài liệu của mình ra, lập tức co chân liền chạy, Đổng Gia Tuấn đuổi sát theo sau.

Hạ Nhã nhìn bọn họ lại trở về như thời còn đi học, vui vẻ đứng nhìn.

Từ sau khi tốt nghiệp, Hạ Nhã chưa từng thấy Đổng Gia Tuấn vui vẻ bao giờ.

Chỉ khi gặp được anh em tốt của hắn, mới có thể khiến Đổng Gia Tuấn thả lỏng như vậy.

Phùng Chấn Đông thực sự chạy không nổi nữa, chỉ đành đứng lại thở dốc.

“Cũng không có món đồ nào khiến người ta phải xấu hổ, cho cậu xem...”

Ngồi bệt xuống đất thở dốc, sau đó mở cặp sách ra cho Đổng Gia Tuấn xem.

“Cậu cũng yếu quá rồi đấy, mới chạy có mấy bước mà đã mệt như chó chết rồi? Tớ đoán trong cặp nhất định có đồ tốt...”

Đổng Gia Tuấn híp mắt nhìn cặp tài liệu.

“Ôi mẹ ơi, cậu làm tớ mệt chết đi được, tớ đã nói rồi mà, trong này không có gì mờ ám cả...”

Phùng Chấn Đông thấy Đổng Gia Tuấn có hứng thú như vậy đối với cặp tài liệu của mình, chuẩn bị kéo khóa sắt lại.

Kết quả đột nhiên lại ha ha cười lớn.

“Có chuyện này xuýt nữa quên mất, đây cho cậu...”

Phùng Chấn Đông từ trong cặp tài liệu lấy ra hai bao Hồng Tháp Sơn, đưa cho Đổng Gia Tuấn.

“Cậu giữ lại đi, mình còn bận kiếm tiền nuôi gia đình, ngày thường cũng không có hút thuốc.”

Tính tình của Đổng Gia Tuấn thực ra rất kiên quyết, học lớp trung cấp y dược cùng nhau ba năm, Đổng Gia Tuấn chưa từng nhận không chỗ tốt của ai cả.

Ban nãy chẳng qua là nhất thời nổi hứng, muốn tìm lại cảm giác ngày xưa cùng nhau làm chuyện xấu mà thôi.

“Từ khi nào học được cái thói nói chuyện khách khí với tớ vậy? Mấy anh em chúng ta không phải vẫn luôn có phúc cùng hưởng, có đồ tốt cùng chia sao? Dù sao mấy thứ này cũng không phải bỏ tiền túi ra mua.”

Phùng Chấn Đông đứng dậy, cầm hai gói Hồng Tháp Sơn trong cặp tài liệu, sau đó đi qua nhét vào túi áo Đổng Gia Tuấn.

“Vậy… vậy tớ đành cung kính nhận vậy.”

Đổng Gia Tuấn thấy anh em tốt ngày xưa, đến giờ tình cảm vẫn vậy, cũng không nói khách sáo nữa.

“Cung kính nhận là đúng rồi, không giấu gì cậu, bây giờ tớ đi theo lãnh đạo cùng ăn cùng uống, mấy món đồ chơi này không có thiếu, đi nhà hàng ăn cơm cũng có thể ghi sổ, sau đó đến kỳ đi thanh toán là được.”

Phùng Chấn Đông vốn dĩ không định ở trước mặt Đổng Gia Tuấn khoe khoang.

Cậu ta đã quá hiểu con người hắn.

Xuất thân nông thôn, da mặt mỏng, lòng tự tôn lại cực cao.

Chẳng qua lúc nãy nhất thời sơ ý, nói ra một phần công việc của mình.

“Không tồi nha, cùng lãnh đạo cùng ăn cùng uống, sẽ có rất nhiều cơ hội, nhìn xem thế giới này cũng tốt.”

Đổng Gia Tuấn hai kiếp làm người, cũng không còn trái tim yếu đuối như ngày nào.

Nhớ năm xưa, chính do lòng tự ti quá mạnh dần tích lũy tạo thành lòng tự tôn như vậy.

Bây giờ đối với những điều nhỏ nhặt này, bản thân sớm đã không còn để ý.

Nắm rõ kiến thức tiền kiếp, hắn đối với bản thân tràn đầy tự tin.

“Đợi lát nữa tớ gọi thêm Ngô Văn Huy, chúng ra đi ra quán uống vài ly, ôn lại chuyện cũ, hai người ở đây ăn cơm xong hẵng về nhé.”

Phùng Chấn Đông từ khi tốt nghiệp đến giờ, cũng chưa từng gặp lại Đổng Gia Tuấn.

Hôm nay một khi đã bắt gặp, có nói như thế nào cũng nhất quyết không cho về.

“Hôm nay tớ nhất định phải về, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang đợi, có nhà có cửa liền có thêm trách nhiệm, không còn như lúc trước một mình thích như nào cũng được, nếu hai người bọn tớ cùng đi, vậy để con cái trong nhà phải làm sao?

Mặc dù Đổng Gia Tuấn cũng muốn ngồi hàn huyên cùng hai người anh em.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến hai đứa con bảo bối trong nhà, lập tức giống như có vô tận cám dỗ, lôi kéo bản thân hắn quay về nhà.

“Hai đứa? Hạ Nhã, cậu được lắm...”

Phùng Chấn Đông nghe được Đổng Gia Tuấn nói có hai đứa, nhất thời điếng người.

Ánh mắt không tự chủ được quét qua quét lại nhìn hai người vài lượt, biểu cảm không thể tin được.

“Xem kìa, cậu lại nghĩ đi đâu đấy. Không phải sinh vượt mức, mà là sinh đôi, là món quà minh chứng tình yêu ông trời gửi tặng bọn mình.”

Đổng Gia Tuấn nhìn khuôn mặt như bị táo bón kia của Phùng Chấn Đông, liền giải thích cho cậu ta.

“Mình hiểu rồi, hai người các cậu đúng là một trời sinh một cặp, tỉ lệ sinh đôi thấp như vậy, một gái một trai, hai người sau này có phúc hưởng rồi.”

Phùng Chấn Đông biết hôm nay không thể giữ người anh em tốt ở lại rồi, bèn nhanh chân chạy vào Công Giao Xã, còn luôn miệng nói lớn:

“Đợi tớ một lúc, chớ có đi đấy nhé, tớ đi mua ít đồ, làm quà gặp mặt cho hai đứa cháu trái cháu gái...”

Đổng Gia Tuấn lắc đầu cười khổ, cũng không có ngăn cản cậu ta.

Dù sao cũng có ngày gặp lại.

Đối nhân xử thế, bản thân mình sau này sẽ còn có nhiều cơ hội trả lại.

Không bao lâu sau Phùng Chấn Đông đã quay lại, trong tay ôm một túi đồ lớn, để vào giỏ trúc trên xe đạp của Đổng Gia Tuấn.

Cảm khái nói: “Nhớ năm xưa, chiếc xe đạp này chính là phương tiện giao thông của ba anh em mình, tràn ngập kỷ niệm. Không giữ hai người nữa, hôm nào có dịp ghé qua đơn vị, lúc nào cũng có thể tìm tớ.”

Hai vợ chồng Đổng Gia Tuấn vẫy tay tạm biệt Phùng Chấn Đông.

Trong đầu không kìm được nhớ lại hình ảnh năm xưa cùng Phùng Chấn Đông, Ngô Văn Huy ba người cưỡi trên con xe này, chạy rêu rao khắp phố...

Trọng sinh trở về, tình cảm như vậy cần phải gìn giữ trân trọng.

Càng huống chi.

Một cái hàng rào ba cái cọc, một bậc quân tử ba người giúp.

Có rất nhiều việc cần phải nhờ đến sự giúp đỡ từ người khác.

Với lại, nếu như thật sự có cơ hội tốt.

Dẫn theo anh em tốt cùng kiếm tiền, hắn không nở mày nở mặt sao?

“Vượng Vượng...”

Đổng Gia Tuấn vừa đạp xe đến cổng làng, liền nhìn thấy Vượng Tài đang một mình nằm bên đường, mắt trông mong nhìn hướng hắn đi về.

Khả năng vì sợ bị chủ nhân ngó lơ, Vượng Tài từ xa xa nhìn thấy hai vợ chồng Đổng Gia Tuấn liền hân hoan nhảy cẫng lên.

Đứng bên đường không ngừng vừa vẫy đuôi vừa sủa.

“Mau mau quay về rồi nói.”

Hạ Nhã nhìn thấy Vượng Tài liền muốn nhảy xuống khỏi xe, nhưng không thành công.

Liên tiếp hai ngày chủ nhân không về, Vượng Tài cảm thấy thật sự trống rỗng,

Nghĩ lại hai lần gần đây cùng chủ nhân lên núi hái rau rừng, Vượng Tài cảm thấy bản thân đã làm hết sức rồi.

Chẳng qua không được may như lần đầu tiên, hình như thỏ rừng gà rừng chỉ cần nhìn thấy nó là đã trốn đi thật xa vậy.

Khiến cho Vượng Tài ở trước mặt chủ không ngẩng đầu lên nổi.

Nói sao thì mình cũng là một con chó có mặt tốt nha.

“Ba ba, mụ mụ.”

“Bà ơi, ba ba quay về rồi.”

“Mụ mụ về rồi.”

Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang ở trong sân, đuổi tới đuổi lui mười chú gà con.

Đàn gà con không có sự bảo vệ của gà mẹ, mặc dù biết hai đứa nhóc sẽ không làm hại mình.

Chẳng qua vẫn cứ thục mạng chạy về phía trước, khiến cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng cười không ngớt miệng.

Nhìn thấy Tiểu Hổ Tiểu Phượng chạy về phía mình.

Hạ Nhã vội vàng ngồi xổm xuống dang ra hai tay, ôm chặt hai đứa con bảo bối vào trong lòng.

Cho dù mới có hai hôm không gặp, nhưng trong lòng Hạ Nhã cảm thấy thời gian dài như trôi qua cả thế kỷ vậy.

Từ khi sinh hạ hai đứa nhỏ đến giờ, Hạ Nhã chưa bao giờ xa con lâu như vậy cả.

Hôm qua đến hôm nay liên tiếp hai ngày.

Nhưng ở bên kia, nhìn người mình yêu kiếm tiền nuôi gia đình.

Nếu mình không đến giúp, Đổng Gia Tuấn khẳng định một mình sẽ bận không xuể.

Mặc dù là vì để cho các con có được cuộc sống tốt hơn, nhưng Hạ Nhã vẫn cứ cảm thấy rất áy náy.

“Mụ mụ, mụ mụ mau nhìn…”

Hạ Nhã đang sắp nhỏ lệ, chợt nghe tiếng của Tiểu Phượng gọi mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK