Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhã thấy Tiểu Hổ Tiểu Phượng cẩn thận ăn trứng gà, cũng muốn gắp trứng gà trong chén cho Đổng Gia Tuấn.

Nhưng lại nhìn thấy động tác khoa trương của chồng, cô lập tức bật cười.

Tay dừng lại ở giữa không trung.

"Mỗi người bảo đảm một ngày một quả trứng, ai cũng không cho ai. Sau này điều kiện tốt hơn, mỗi ngày nhất định phải cho con uống một ly sữa mới được, nếu không... làm chậm trễ quá trình trưởng thành của con trẻ, sau này ta sẽ phải tự trách."

Đổng Gia Tuấn đưa tay đẩy đũa của Hạ Nhã trở về nói.

"Em. . . vất vả rồi, bồi bổ đi."

Hạ Nhã còn muốn kiên trì nói.

"Anh không ăn trứng nữa, nếu ăn liên tục hai quả trứng gà, he he he, em không sợ sẽ có người gì gì đó sao?"

Đổng Gia Tuấn cười đểu, ánh mắt đảo tới đảo lui ở trước ngực của Hạ Nhã.

"Anh nói chưa được hai câu lại bắt đầu không đàng hoàng rồi, không để ý tới anh nữa."

Hạ Nhã không nhường nữa, bắt đầu nhã nhặn ăn xong chén mì, ngay cả ăn canh cũng không phát ra âm thanh.

Còn Đổng Gia Tuấn thì đỏ mặt tía tai ăn mì cùng trứng chần nước sôi, ngay cả canh trong bát, cũng uống không sót một giọt.

"Vợ à, mì(phía dưới) của em ăn quá ngon."

*下面: vừa có nghĩa phía dưới, vừa có nghĩa là nấu mì. ở đây Hạ Nhã hiểu lầm hắn đang nói phía dưới của mình.

Đổng Gia Tuấn lấy sống bàn tay lau miệng, sờ sờ cái bụng căng tròn, phát ra hơi thở dài từ đáy lòng nói.

"Anh. . . anh vẫn chưa thôi sao?"

Nhưng không ngờ, Hạ Nhã đang dùng miệng nhỏ cắn quả trứng chần nước sôi, đột nhiên tay run, quả trứng chần nước sôi lần nữa rơi vào trong chén.

"Anh. . . anh không có ý đó, lần này em hiểu lầm anh rồi?"

Đổng Gia Tuấn hiện tại hết đường chối cãi.

Câu nói mới vừa rồi, thật đúng là không có ý đồ xấu, ai biết Hạ Nhã lại nghĩ rằng chồng lại chọc mình.

Nhưng Hạ Nhã cũng không để ý, ăn mì xong bèn dọn dẹp bàn.

Khiến cho Đổng Gia Tuấn cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đời này, Đổng Gia Tuấn ở trước mặt của vợ da mặt nhất định phải dày, mỗi ngày phải dỗ cho vợ hài lòng.

Đây là chuyện lớn bằng trời.

"Mẹ, mẹ tới rồi sao, Gia Tuấn, anh mau ra đây, mẹ tới."

Đổng Gia Tuấn đang ở trên giường sưởi, nghe được lời của vợ đang dưới bếp rửa chén truyền đến, hắn vội vàng nhảy xuống giường sưởi.

Vội mang dép chạy ra ngoài, chỉ thấy mẹ cầm trong tay một con thỏ rừng xám, còn có một con chim trĩ sặc sỡ.

"Mẹ, đây là cho con sao? Ở đâu ra vậy?"

"Thằng cả, còn không phải con nói muốn tặng người ta vài món thú rừng sao, ba con ngày hôm qua mang theo lương khô, lang thang trong núi cả ngày trời mới bắt được đấy."

Vương Thục Phương móc giỏ đựng thú rừng vào ghi đông xe đạp của con trai, sau đó bước vào bếp.

"Tiểu Nhã, mẹ nghe nói tối hôm qua con nói với mọi người, muốn thu mua rau dại, sao con không nói với mẹ?"

"Mẹ, đây là ý của con, lần này số lượng rau rừng cũng khá lớn, người ta là mua theo lô, dù con cùng Tiểu Nhã, mẹ cùng ba, người một nhà chúng ta đi đào cũng không đủ, còn không bằng thuê người ta đào."

Đổng Gia Tuấn còn chưa đợi vợ đáp lời, liền giành nói.

Hắn cũng không bỏ nợ để vợ mình bị mẹ phê bình.

"Gì? Cái gì là mua theo lô?"

Danh từ mới của con trai, lập tức khiến Vương Thục Phương quay mồng mồng.

"Mua theo lô. . . chính là đơn vị thống nhất đặt hàng, số lượng nhiều."

Đổng Gia Tuấn vừa buột miệng nói ra, đột nhiên muốn giải thích mua theo lô là gì, nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu?

Chỉ có thể tùy tiện giải thích.

"Con trai nha, hiện tại kiếm tiền khó khăn biết bao, cũng không thể vung tay quá trán, sống qua ngày phải biết tiết kiệm mới được."

Vương Thục Phương nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không nói mãi chuyện này.

Quan sát mấy ngày qua, con trai là đúng là trưởng thành rồi.

Làm việc có bài bản hẳn hoi, có cách thức.

Tạo lập được độ tín nhiệm nhất định.

"Vậy con nhanh đưa gà rừng thỏ rừng này cho người ta, hiện tại trời nóng, nếu để... bị hỏng thì lãng phí lắm, đâu còn giá trị gì nữa?"

Vương Thục Phương nhìn thấy con trai còn muốn giải thích, liền dứt khoát ngăn lại.

"Được được, giờ con đi liền, Tiểu Nhã cứ ăn cơm trưa đừng chờ anh, anh đưa đồ xong, còn phải đi dạo trong thành."

Đổng Gia Tuấn dặn dò Hạ Nhã, rồi tìm cái túi đựng gà rừng thỏ rừng.

Nếu không, thế này cũng quá bắt mắt.

Nhớ tới kiếp trước lúc đi tặng quà, nào rượu nào thuốc lá, cửa hàng bán quà tặng đều sẽ cố ý chuẩn bị túi ny lon màu đen.

Như vậy lúc tặng quà cho ai, người khác cũng nhìn không ra là tặng món gì.

Cũng không gây ra ảnh hưởng xấu.

*

Trường trung học cơ sở số 1 Hội Ninh.

Đổng Gia Tuấn đi tới chỗ bảo vệ, nói mình là người thân của Lưu Thiết Nam, lễ phép nói muốn tìm trợ lý Lưu.

Bác bảo vệ gọi vào phòng làm việc của Lưu Thiết Nam, không lâu sau, liền thấy Lưu Thiết Nam mặc áo sơ mi trắng đi tới.

"Trợ lý Lưu, chào anh, em tới xác định một chút, thời gian cùng địa điểm giao rau dại ngày mai ạ?"

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy Lưu Thiết Nam, vội chủ động đưa tay ra nói.

"Thì ra là đồng chí Tiểu Đổng, làm việc rất đáng tin nha."

Lưu Thiết Nam bắt tay Đổng Gia Tuấn, vỗ vỗ vai của hắn nói.

Ngày hôm nay ở phòng làm việc, Lưu Thiết Nam còn đang suy nghĩ. Ngày chỉ nói với Đổng Gia Tuấn về số lượng cùng giá cả của rau rừng, còn chi tiết những thứ khác thì còn chưa nói rõ.

Không biết ngày mai, hắn giao hàng lúc nào?

Chính mình còn phải thông báo cho khoa và nhân viên về thời gian chính xác.

Bây giờ thấy Đổng Gia Tuấn, qua đây xác định cụ thể trước, không khỏi nhìn thanh niên này với cặp mắt khác xưa.

"Ngày mai mấy giờ em mang hàng đến?"

Lưu Thiết Nam hỏi ngược lại.

"Em có thể giao hàng vào sáng ngày mai, không biết có chậm trễ gì hay không?"

Đổng Gia Tuấn nghĩ tối nay chắc có thể thu đủ rau dại, để đảm bảo độ tươi ngon, sáng ngày mai đưa tới là tốt nhất.

"Thôi được, gần trưa, em tới cổng chính chờ, rồi báo cho anh, anh sẽ ra tới đón em, có được hay không?"

Lưu Thiết Nam đã tính toán sẵn, như vậy thì có thể lợi dụng thời gian nghỉ trưa, chia hết số rau dại này.

"Không thành vấn đề."

Đổng Gia Tuấn sảng khoái đồng ý.

Sau đó nhìn chung quanh, kéo góc áo của Lưu Thiết Nam nói:

"Trợ lý Lưu, em còn chút việc tư muốn báo cáo với anh."

Lưu Thiết Nam thấy Đổng Gia Tuấn thần thần bí bí, cũng cùng hắn đi vào một góc.

"Trợ lý Lưu, đây là mấy con thú rừng ba em săn ở trên núi, cố ý đem tới cho anh ăn thử, cũng xin anh chớ từ chối."

Đổng Gia Tuấn mở cái túi trong tay ra, cho Lưu Thiết Nam nhìn qua, dáng vẻ thành khẩn nói.

"Tiểu đồng chí này, thực sự là nghĩ nhiều rồi, cuộc sống nông thôn cũng khó khăn, bắt được sao không đem ra chợ bán !?"

Lưu Thiết Nam nhìn thấy gà rừng thỏ rừng, đúng là rất xao động.

Y biết lão hiệu trưởng không có việc gì thì thích uống rượu, nhất là thích mấy món rau dại này.

Nhưng y không có chỗ để mua.

Nếu không... đã sớm mua đưa qua cho lão hiệu trưởng.

"Trợ lý Lưu, lần này cũng nhờ anh cho em đơn đặt hàng này, có ân thì phải báo, thứ này cũng không đáng mấy tiền, nhưng thú rừng được cái là còn rất tươi."

Đổng Gia Tuấn đương nhiên có thể nhìn ra được, Lưu Thiết Nam rất thích thú rừng này.

Vì vậy liền nhét túi vào trong tay y.

"Đồng chí Tiểu Đổng, hay anh trả tiền cho em !?"

Lưu Thiết Nam làm động tác móc tiền, lại nhìn thấy Đổng Gia Tuấn sớm đã nhảy lên xe đạp.

"Trợ lý Lưu, ngày mai gặp..."

"Chú em này, quả thật không tệ nha."

Trợ lý Lưu nhìn theo bóng lưng của Đổng Gia Tuấn, không ngừng gật đầu.

Sau đó mang theo cái túi này, hào hứng đi về phía phòng của hiệu trưởng.

Đổng Gia Tuấn quay đầu thấy cảnh như vậy, trong lòng vui vẻ.

Nhưng thấy giờ thời gian còn sớm.

Giờ mình nên đi đâu nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK