Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhã cảm nhận thấy ánh mắt của Đổng Gia Tuấn có chút khác thường, bàn tay đang đưa khăn cho chồng có chút khựng lại nhìn theo ánh mắt của hắn.

Chỉ thấy qua một góc rèm bị kéo ra, trong cửa sổ có hai chiếc đầu nho nhỏ đang chen nhau nhìn ra ngoài.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng tranh nhau chen lên trước vẫy tay với ba ba, miệng nhỏ nói gì đó nhưng bên này không thể nghe rõ. Đổng Gia Tuấn ngẩn ra mất một nhịp, trái tim như bị hòa tan.

“Không phải bảo các con đi ngủ sao? Không ngoan chút nào cả, lát nữa mụ mụ phải đánh đít mới được.”

Hạ Nhã tiến vào phòng, vốn dĩ hai tiểu bảo bối đã ngủ say nhưng bị tiếng sủa của Vượng Tài làm tỉnh giấc.

“Con nhớ ba ba, ba ba vẫn chưa kể truyện cho bọn con nghe mà.”

“Ba ba nói hôm nay sẽ kể cho bọn con nghe chuyện cổ tích Sói xám...”

Thấy ba vừa đi vào ngồi trên giường sưởi, Tiểu Hổ Tiểu Phượng lần lượt nhào vào lòng của Đổng Gia Tuấn, dậm chân làm nũng.

“Được được, ba ba kể cho các con nghe chuyện Sói xám, sau này sẽ kể chuyện Cừu vui vẻ, anh đầu trọc, gấu lớn gấu nhỏ...”

Nhớ lại những tình tiết của các bộ truyện tranh quốc dân ngay cả người lớn cũng bị mệ hoặc trong kí ức tiền kiếp, Đổng Gia Tuấn đương nhiên rất sẵn lòng kể cho bọn trẻ.

“Ba ba mệt cả ngày, đến giờ còn chưa được ăn cơm. Đợi ba ba ăn cơm xong sẽ kể chuyện cho các con, ngoan ở trên giường đợi ba ba nhé.”

Hạ Nhã giả bộ hung dữ, hai tiểu bảo bối thấy mụ mụ giơ tay lên đành ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Chỉ là vẫn mở mắt ngó xem ba ba ăn cơm.

“Em đã đem miếng thịt mỡ kia trưng lấy mỡ rồi làm cơm chiên dầu, miếng nạc còn lại làm thịt kho tàu, dành lại một chút cho các con ăn còn phần lớn em gửi cho bố mẹ rồi...”

Hạ Nhã đưa đến một bát cơm chiên dầu, cảm thấy hơi ngại vì đã tự ý quyết định nên bẽn lẽn nói.

“Không sao, bố mẹ sức khỏe không được tốt, hiếu kính bọn họ là việc đương nhiên. Nhưng em và các con cũng phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng mới được.”

Đổng Gia Tuấn đương nhiên biết Hạ Nhã thiện lương hiếu thuận, hiếu kính bố mẹ chồng như nhà đẻ vậy.

Chỉ là có chút đau lòng gõ nhẹ lên cách mũi thẳng tắp của vợ.

”Có cơm chiên dầu là được rồi, anh không biết Tiểu Hổ Tiểu Phương ăn no đến ợ hơi luôn, sau này nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ làm bọn trẻ biếng ăn, vậy thì rắc rối rồi.”

Hạ Nhã lúc này cũng cầm chén đi qua ngồi trước mặt Đổng Gia Tuấn

“Sao em cũng chưa ăn?”

Đổng Gia Tuấn thấy Hạ Nhã ngồi xuống, không kìm được kinh ngạc.

“Anh ăn một mình sẽ buồn, nên em phải đợi để ăn cùng anh.”

Hạ Nhã hờn dỗi liếc nhìn chồng, sau đó gắp tép tỏi đã bóc bỏ để vào bát của Đổng Gia Tuấn.

“Đã nói em không cần đợi cơm anh rồi, như vậy em sẽ đói đến sinh bệnh mất. Em đấy, không chịu nghe lời gì cả.”

Đổng Gia Tuấn thấy trong bát của mình có hai miếng thịt kho tàu mà trong bát của Hạ Nhã thì không có bèn gắp sang bát cho vợ.

“Em vừa ăn rồi, anh vất vả cả ngày không ăn làm sao có sức làm việc?”

Hạ Nhã thấy chỉ có hai miếng thịt kho tàu mà chồng lại gắp hết cho mình liền gắp trở lại, kết quả bị Đổng Gia Tuấn ghìm lại đũa.

“Em sợ anh không có sức làm việc sao? Bình thường cho dù cả năm không ăn thịt anh cũng chưa từng lười biếng làm việc mà.”

Đồng Gia Tuấn cười đầy xấu xa nhìn vợ mình.

“Anh.... con đang nhìn đấy, anh không thấy xấu hổ à..... không để ý đến anh nữa...”

Hạ Nhã vốn dĩ vẫn rất bình tĩnh ngồi nghe nhưng đột nhiên nhìn thấy anh mắt của Đổng Gia Tuấn liền lập tức hiểu ra, ngại ngùng mặt đỏ đến mang tai. Đổng Gia Tuấn ha ha cười phá lên.

“Mỗi người một miếng, bằng không em cũng không ăn.”

Nhân lúc Đổng Gia Tuấn đang cười Hạ Nhã nhanh tay gắp một miếng thịt kho tàu sang bát của chồng, ngữ khí kiên định.

“Được. anh nghe vợ hết, ăn thịt xong mới có sức làm việc.”

Đồng Gia Tuấn đúng là thích dáng vẻ e thẹn này của Hạ Nhã, tiếp tục trêu vợ.

“Ba ba, ăn thịt thịt rồi làm việc”

“Ba ba, nói lời giữ lời, thịt thịt thật là thơm”

Hai đứa nhỏ vốn đã mơ màng ngủ nhưng bị tiếng cười của Đổng Gia Tuấn đánh thức lại thò đầu ra ngoài.

“Tâm can bảo bối của ba ba, ba ba bảo đảm mỗi ngày đều cho các con ăn thịt, có được không nào?”

Đổng Gia Tuấn ngoảnh đầu lại vuốt ve đầu của hai đứa con đáng yêu.

“Ba ba tốt tốt quá, chúng ta ngoắc tay làm chứng...”

Tiểu Hổ Tiểu Phượng nghe được lời của ba ba lại hưng phấn nhảy từ trên giường xuống đòi móc tay với ba ba.

“Mau mau đi ngủ nếu không mẹ giận đấy nha.”

Hạ Nhã vừa hồi phục tinh thần liền bị hai đứa nhỏ quấy rối, không biết nói gì vậy nên giả bộ muốn nhảy qua, lập tức dọa hai đứa nhỏ sợ lập tức ngoan ngoãn quay về trên giường đi ngủ.

“Mẹ con nói đúng, nghe lời ngoan ngủ tiếp đi. Lát nữa ba ba mụ mụ còn phải tiếp tục làm việc.”

Đổng Gia Tuấn miệng ăn cơm thịt kho tàu, nhìn bức tranh hạnh phúc trước mắt. Trong lòng cảm thấy cực ki thỏa mãn. Cho dù hiện tại nghèo khổ nhưng chỉ cần một nhà hạnh phúc bên nhau như vậy thì còn gì ngọt ngào hơn nữa.

Kiếp này anh phải dùng trăm lần, ngàn lần, vạn lần để bù đắp lỗi lầm kiếp trước, vĩnh viễn hết mực yêu thương vợ con.

“Ai ui”

Đổng Gia Tuấn đang say sưa thì cảm thấy cánh tay như bị muỗi đốt. Ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt thanh tú đang đỏ bừng của Hạ Nhã còn có cánh tay nhỏ nhắn vừa rụt lại của vợ. Lập tức cười mỉm ăn vội bát cơm.

Ánh trăng phủ khắp ngoài cửa sổ xuyên qua rèm chiếu lên đầu giường. Tiểu Hổ Tiểu Phương ngủ say khi trên môi tràn đầy nụ cười hạnh phúc, Đổng Gia Tuấn xuay người ôm lấy Hạ Nhã.

“Ngày mai còn phải dậy sớm, anh không mệt sao? Mau ngủ đi.”

“Ăn xong thịt không làm việc? Vậy sao được?”

Đổng Gia Tuấn thì thầm bên tai vợ. Hạ Nhã cảm thấy cánh tay của chồng mình lại bắt đầu làm loạn rồi.....

Gà trống gáy to, Mặt trời từ đằng đông nhô lên.

Đổng Gia Tuấn lật người thức dậy, đang chuẩn bị róm ra róm rén xỏ giầy dưới đất. Chợt nhìn thấy Hạ Nhã ở bên cạnh cũng đã tỉnh.

“Tối qua đã nói phải gọi em dậy đi cùng, anh lại định lặng lẽ đi một mình?”

Hạ Nhã hờn dỗi đấm nhẹ lên lưng chồng. Mặc quần áo rồi đứng lên trước mặt Đổng Gia Tuấn đang xuống giường mang giầy.

Hôm nay không những cần bán quả du và rau rừng mà còn phải bán thêm trứng lộn nướng, bánh rán cuộn nhân đỗ và khoai tây. Những thứ này đủ làm Đổng Gia Tuấn bận bịu cả ngày không xuể.

Hạ Nhã lo Đổng Gia Tuấn một mình làm không được nên tối qua sau khi qua nhà bố mẹ đưa thịt kho tàu đã lấy một ít khoai tây mang về trước.

Sáng sớm hôm nay làm khoai tây chiên sợi như vây mang theo ra huyện đến trưa khoai tây mới không sợ bị sống. Tiếp theo mang khoai tây làm thành bánh cuộn đúng chuẩn là vừa rẻ vừa ngon.

Đồng thời cũng đã nhờ bố mẹ chồng trông hộ Tiểu Hổ Tiểu Phượng một ngày để mình đi cùng chồng cùng nhau phấn đấu.

Vốn dĩ khi bọn trẻ mới sinh cũng là ông bà nội trông hộ cho đến lúc dứt sữa, sau này những lúc bận bịu hay có việc cũng là nhờ ông bà.

Nhưng Hạ Nhã cho dù bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại thật sự mạnh mẽ.

Ngày thường nếu có thể không phiền đến ông bà thì tuyệt đối sẽ không nhờ ông bà giúp đỡ.

“Ai ui!”

Hạ Nhã vừa đi được hai bước liền bất ngờ kêu lên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK