Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn được Hạ Nhã đấm lưng cho thì cảm thấy ngọt ngào.

Hắn vẫn ung dung ngồi bên mép giường sưởi, thưởng thức dáng người quyến rũ của vợ.

“Vợ ơi, em làm sao thế?”

Đổng Gia Tuấn vội sải bước xuống giường đỡ lấy Hạ Nhã, quan tâm hỏi.

“Còn hỏi, tại anh hết đấy...”

Hạ Nhã đứng vững, sau đó quay đầu lại, dùng tay chỉ chỉ Đổng Gia Tuấn, mặt ửng hồng ngượng ngùng nói.

“Khụ khụ... vợ à em vẫn là cần phải bồi bổ thêm mới được.”

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của vợ, nhất thời cũng không còn gì để nói.

Đây mới chỉ là ăn xong một bữa thịt thôi mà, nếu như sau này ngày ngày ăn thịt. Cho dù người chịu được thì giường sưởi cũng không chịu được mất.

Vội vàng đeo giầy, pha một bát nước đường, tiếp đến dùng miệng thổi nguội rồi mới đưa cho vợ.

“Hôm nay quay về sẽ mua cho em chút đường đỏ. Sáng nay đành uống tạm bát nước đường trắng này nhé, cũng khá là bổ dưỡng.”

Hạ Nhã nhìn bát nước đường được đưa đến cũng không từ chối mà đưa tay nhận lấy. Nhìn dáng chồng mang giỏ đan đi ra cửa. Cô vô cùng hạnh phúc bắt đầu uống.

“Chồng mình từ lúc nào lại biết quan tâm người khác như vậy?

Từ lúc cưới đến giờ cũng đã ba năm, Đổng Gia Tuấn toàn là áo đến thì giơ tay, nước đến thì mở miệng.

Trước giờ luôn nhờ người khác làm hộ. Cho dù Hạ Nhã cõng Tiểu Hổ, ôm Tiểu Phượng, sau đó ra đồng làm việc, khi về vẫn phải nấu cơm giặt quần áo, hầu hạ Đổng Gia Tuấn. Chả khác con cháu Bát Kỳ*.

*con cháu Bát Kỳ: con cháu quý tộc nắm binh quyền thời nhà Thanh, ám chỉ chả khác đại gia nhà giàu

Khi Đổng Gia Tuấn hái một giỏ đựng đầy quả du, từ trên cây leo xuống. Hắn chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng trước cổng nhà mình.

“Mẹ, mẹ dậy sớm thế có việc gì đấy ạ?”

Đổng Gia Tuấn nhìn mẹ già Vương Thục Phương, phút chốc cảm thấy cay cay sống mũi. Hai kiếp làm người, được gặp lại mẹ già cảm giác như trải qua bao nhiều kiếp vậy.

Kiếp trước bản thân mất hết lương tâm trở thành Trần Thế Mỹ bị người người khinh bỉ. Kết quả dẫn đến vợ con chịu hỏa hoạn thiêu thân.

Khi quay về định ăn năn sám hối lại bị cha già trong cơn tức giận cầm cuốc đuổi ra khỏi cổng làng. Còn đứng trước mặt bà con hàng xóm thề cắt đứt tình cha con.

Khi đó hắn nhìn người mẹ ngày thường hết mực cưng chiều mình cũng không thể biện hộ gì cả, chỉ đứng ở một bên cúi đầu rơi lệ.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn chưa dám đến gặp cha mẹ già, hắn sợ hãi và không biết phải đối mặt thế nào với người cha già tính nóng như lửa.

Đổng Thiết Sơn là thợ săn, một đời đấu trí đấu dũng với mãnh thú trong núi nên tính tính ngay thẳng cương trực. Giáo dục con cái rất nghiêm khắc.

“Gia Tuấn. Là em nhờ mẹ đến trông hộ Tiểu Hổ Tiểu Phượng. Hôm nay để anh đi một mình em không yên tâm. Anh nhất định làm không xuể, em đi cùng có thể phụ giúp anh một tay.”

Trong lúc Đổng Gia Tuấn sắp không kìm được nước mắt, thì Hạ Nhã từ trong bước đến.

“Anh làm một mình được, đừng để mẹ trông con hộ mình vất vả.”

Đổng Gia Tuấn xuay người gạt đi nước mắt chực rơi, đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng cố ý vờ như khách sáo nói.

“Hôm qua nghe Tiểu Nhã nói con đang học làm ăn buôn bán kiếm tiền, đây là chuyện tốt. Mẹ chẳng nhẽ lại không giúp con trai mình được sao? Mau đi đi, về sớm chút là được.”

Vương Thục Phương không hề phát hiện cảm xúc thay đổi của con trai mình. Phất tay đi vào trong nhà.

“Chúng ta đi thôi!”

Hạ Nhã từ sớm đã đem tất cả những thứ đồ cần thiết đặt lên xe đạp. hai bên hai chiếc sọt liễu, gác ba ga để lồng sắt đựng trứng nướng mà hôm qua Đổng Gia Tuấn đã làm, còn cả bánh rán cuộn khoai tây nữa.

“Quy tắc cũ.”

Đổng Gia Tuấn vỗ vỗ ghi đông xe, cười nhìn Hạ Nhã.

Nhớ khi xưa lúc hẹn hò Đổng Gia Tuấn thường để Hạ Nhã ngồi lên thành xe, bất chấp ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh.

Mới đầu Hạ Nhã vẫn cảm thấy ngại ngùng, nhưng được sự cổ vũ của Đổng Gia Tuấn nên dần dần chấp nhận. Sau này sau khi kết hôn thành vợ chồng gia với nhau cũng tập thanh thói quen.

“Đi thôi.”

Hạ Nhã nở nụ cười xán lạn như ánh dương. Nhẹ nhàng nhảy lên thành xe khung, Đổng Gia Tuấn ra sức đạp xe chạy băng băng về phía trước.

Chúng ta đi trên con đường lớn

Ý chí dâng cao, đấu trí ngập tràn

Chủ tịch Mao lãnh đạo đội ngũ cách mạng

Vượt qua chông gai tiến về phía trước

Tiến về phía trước! Tiến về phía trước! Khí thế cách mạng không thể ngăn cản

Tiến về phía trước! tiến về phía trước! Thẳng về hướng thắng lợi.

Chóp mũi ngửi được mùi hương của Hạ Nhã, Đổng Gia Tuấn tràn ngập hạnh phúc.

Hăng hái hát bài “Chúng ta đi trên con đường lớn” thời còn đi học.

Cứ vậy hát cho đến khi ra khỏi cổng làng rất xa, cảm xúc của Hạ Nhã cũng bị dẫn dắt mà hát theo.

Hai người dường như trở lại khi hẹn hò, lớn tiếng song ca.

Trước cửa đại hội thể dục huyện.

Vợ chồng Đổng Gia Tuấn cùng nhau bày sạp thành.

Quả du, rau rừng, tương, bánh rán lớn, khoai tây chiên sợi, còn có sọt trứng lộn đang bốc hơi nghi ngút.

Than củi mà hôm qua Đổng Gia Tuấn làm thử nghiệm trong bếp nhà mình, thậm chí để đến vài năm sau vẫn thân thiện với môi trường.

Nhân lúc các học sinh tham gia hội thể dục đang tốp hai tốp ba tiến vào hội trường.

“Bánh rán cuộn lớn nhân sợi khoai tây đây...”

“Trứng gà nướng thơm phức đây, bỏ lỡ chỗ này sẽ không tìm thấy ở đâu bán nữa.”

“Ai chưa ăn sáng thì ngồi ăn lót dạ nào....”

Khi nãy Đổng Gia Tuấn hát cũng là để luyện tập cho cuống họng, bây giờ hăng hái rao bán khiến ngay cả người đi cách xa trăm mét cũng có thể nghe tiếng.

Hạ Nhã vẫn ngại rao hàng, chỉ ngoảnh đầu nhìn xem chỗ nào chưa ổn thì sửa sang lại hoặc bù những chỗ bị thiếu.

Đổng Gia Tuấn hôm qua đã làm quen được với các quầy bán hàng xung quanh. Bất kể là cô bán kem hay bà thím bán cá vàng, thậm chí đến ông bác bán nước ngọt đều tròn mắt nhìn. Không ngờ Đổng Gia Tuấn lại dẫn theo cô vợ xinh đẹp như vậy đến phụ bán hàng, đều đến vây lấy bắt chuyện với Hạ Nhã.

Hạ Nhã lớn lên ở trên huyện thành tất nhiên không rụt rè, tự nhiên giao lưu cùng mọi người.

Người thông minh như cô đương nhiên hiểu đạo lí hòa khí sinh tài.

Tạo quan hệ tốt với những sạp hàng không có xung đột lợi ích với mình, sau này lỡ như có việc sẽ tiện đường giúp đỡ lẫn nhau.

“Trứng lộn còn có thể ăn như vậy nữa à? Thơm thật đấy.”

“Đều là trứng lộn luộc tẩm gia vị, thì ra còn có cách ăn hấp dẫn như vậy.”

“Trứng lộn bao nhiêu tiền một cái?”

“...”

Hương thơm của trứng lộn nướng xộc lên mũi, thật sự là rất thơm. Ngay đến Đổng Gia Tuấn cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhưng không nỡ ăn.

Lúc này bắt đầu có người bị thu hút bởi tiếng rao của Đổng Gia Tuấn, hoặc là hương thơm mê hoặc nên tiến lại gần.

“Trứng lộn 2 hào một cái, rất nhanh chống đói. Trứng gà tự nhà nuôi, cường thân kiện thể. Ăn xong trứng lộn khẳng định giành chức quán quân.”

Đổng Gia Tuấn tốt nghiệp trung cấp y dược ra, cũng không phải đang nói dóc lừa người. Trứng lộn đích thực có giá trị dinh dưỡng rất cao.

“2 hào một cái? Sao còn đắt hơn cả trứng gà vậy?”

Có người nghe thấy 2 hào một cái liền lắc đầu quay đi. Cũng có người lưu luyến không nỡ lên tiếng thắc mắc.

“Giá trị dinh dưỡng của trứng gà tuyệt đối không thể bằng trứng lộn...”

Đổng Gia Tuấn thầm nghĩ tiếc rằng hiện tại chưa có baidu, bằng không để bọn họ vào đó tìm kiếm để mở mang kiến thức. Vậy không cần mình phải uốn ba tấc lưỡi rồi.

“Tôi mua một cái ăn thử...”

“Vừa hay hôm nay tôi không ăn sáng, cho trước một cái bánh rán cuộn khoai tây sợi”

“Trưa nay tôi không muốn ăn bánh mì nữa, cũng mua một cái bánh rán cuộn khoai tây sợi ăn qua bữa đi.”

“Bánh rán có thể cuộn với hành lá không? Tôi thích ăn bánh cuộn hành lá hơn.”

Có người mở đầu sẽ có người thứ hai, người thứ ba.

Việc làm ăn cứ thế liền được khai trương. Phút chốc trước sạp hàng đã vây chật kín người.

Đang lúc Đổng Gia Tuấn bận đầu tắt mặt tối nhìn sang Hạ Nhã đững bên cạnh. Chợt thấy sắc mặt vợ trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.

“Hạ Nhã, em sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK