Đổng Gia Tuấn nghe tiếng Hạ Nhã gọi mình, lúc này mới tỉnh táo lại.
Nhìn thấy đứng trước sạp hàng là vài em học sinh, đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Hắn biết đây là việc làm ăn đến rồi.
Liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
“Mua trứng lộn sao? Mua mấy cái?”
“Anh nướng trước vài cái, chúng em ăn thử thấy ngon sẽ mua nhiều hơn.”
Một em học sinh mở miệng nói.
“Được, có ngay.”
Buổi sáng nay Đổng Gia Tuấn đã nướng hết toàn bộ trứng lộn, bởi vì tối qua ướp sẵn gia vị vào trong trứng.
Dự liệu được buổi trưa sẽ là thời điểm đắt khách, Đổng Gia Tuấn chuẩn bị trước, đem những quả trứng đã ướp gia vị nướng để dự bị.
Như vậy khi có khách đến chỉ cần cho lên nướng thêm một chút là được rồi.
Đổng Gia Tuấn đặt trứng lộn lên lồng nướng, bếp than đang hồng rực.
Trứng nướng dần dần tiết ra dầu, chỉ thấy Đổng Gia Tuấn tay cầm gia vị, rắc lên trên trứng nướng đang để trên lồng.
Ngay lập từng đợt hương thơm nức mũi bốc lên.
Hương thơm trực tiếp xông vào cánh mũi.
Hương thơm này thật khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Mấy học sinh đứng cạnh đó miệng nóng lưỡi khô, liên tục nuốt nước miếng.
“Tớ đã nói mà, vẫn là trứng nướng nhà anh ấy ngon nhất, đợi lúc nữa các cậu ăn thử sẽ biết.”
Một người trong nhóm đưa ra 2 hào, sau đó cầm trứng nướng lên, đặt dưới mũi hít nửa ngày trời.
Sau cùng dưới sự thúc dục của Đổng Gia Tuấn mà một miếng cắn lấy….
“Wow, quả thật là quá ngon.”
Học sinh này lộ ra biểu cảm say mê, nhất thời làm các bạn còn lại không chờ nổi nữa.
Cùng nhau nếm thử quả trứng lộn nướng.
“Ôi mẹ ơi, ngon quá đi mất.”
“Quả trứng lộn này, thật sự có chất gây nghiện nha.”
“Mình dám bảo đảm, đây tuyệt đối là món ăn ngon nhất trong đời mình được ăn.”
Một bạn học vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói.
Sau đó cùng nhìn nhau một cái, đồng loạt cho tay vào cặp sách rút tiền ra ngoài.
“Ông chủ, anh đếm xem, chỗ này được bao nhiêu tiền anh hết nướng trứng hết cho bọn em.”
Xem ra mấy học sinh này quan hệ cũng không tồi, tiêu tiền không phân biệt của người này người nọ, điều này làm Đổng Gia Tuấn nhớ đến quãng đời học của mình.
Lúc này càng ngày càng đông người, bị tiếng bàn tán của và biểu cảm của nhóm học sinh này thu hút mà đến.
Đổng Gia Tuấn cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Tổng cộng 1 tệ 9 hào 5 xu, như vậy đi, vậy 5 xu này anh không tính, nhưng vẫn nướng cho bọn em 10 quả trứng lộn được không nào?”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy thiếu 5 xu, cũng không để ý, dù sao thì mua bán trong thời đại này, cũng chưa tồn tại khái niệm mặc cả với quy tắc xóa số lẻ.
“Ông chủ thật hào phóng nha, như vậy đi, em cũng không muốn chiếm lợi của anh, đợi lát nữa quay về, em sẽ giúp anh quảng cáo.”
Một bạn học có thân hình cường tráng, vỗ ngực khẳng khái nói.
“Vậy anh cảm ơn mấy đứa nha.”
Đổng Gia Tuấn một bên nướng trứng một bên chắp tay biểu ý cảm ơn.
“Không có gì, việc nhỏ ý mà.”
Rất nhanh Đổng Gia Tuấn đã đưa 10 quả trứng nướng cho bọn họ, 5 người, vừa hay mỗi người 2 quả.
“Đợi lát nữa đi mượn ít tiền, mua thêm vài quả nữa, bằng không tớ sợ tối nay thèm ăn đến mức không ngủ được mất.”
“Được đấy, cùng lắm thì tháng sau nhận tiền tiêu vặt, rồi trả lại người ta sau là xong.”
“Đi, mau đi, nhận lời giúp người ta làm quảng cáo rồi, cũng không thể nói lời nuốt lời được.”
“...”
Thời gian gần trưa, nhờ lời truyền miệng của những học sinh kia, càng ngày càng có nhiều người đến mua trứng lộn.
“Đi nhầm rồi, là chỗ người trẻ tuổi kia, bên đó ăn không ngon, anh đừng có mua.”
Có người đi nhầm, đi sang sạp của Triệu Trí Cường.
Kết quả bị người khác chặn đường kéo quay lại.
Cảnh tượng này khiến Triệu Trí Cường cảm thấy kì quái.
Cũng không thấy Đổng Gia Tuấn rao bán mà?
Đám người này sao lại cùng nhau chạy sang bên chỗ của Đổng Gia Tuấn rồi?
Mắt nhìn Đổng Gia Tuấn đang bận đến nỗi mồ hôi đầm đìa, trên mồ hôi trên trán chảy nhiều không kịp lau.
Miệng thì nhẹ nhàng nhắc mọi người chú ý xếp hàng, nói từng người từng người đến không nên vội.
Rất nhanh trước sạp hàng của Đổng Gia Tuấn, đã xếp thành một hàng dài người.
Ăn xong không còn dứt lời khen ngợi.
Sau đó lại quay về tiếp tục tuyên truyền, rất nhanh số trứng lộn Đổng Gia Tuấn mang đến đã được mua hết.
Có vài người xếp hàng sau, kết quả không mua được, chỉ có thể đứng đó vỗ ngực dậm chân, có người chỉ đành tiếc rẻ chờ hôm sau quay lại.
Đến chỗ Triệu Trí Cường mua.
Chẳng qua, đã nếm qua trứng nướng của Đổng Gia Tuấn, lại quay sang ăn chỗ của Triệu Tri Cường, thật sự cảm thấy vô vị.
“Xí!”
Có người phản ứng gay gắt trực tiếp nhổ ra đất, có người vì tiếc tiền nên không nỡ vứt đi.
Chẳng qua vừa ăn, vừa mắng Triệu Trí Cường.
Nói chú nướng trứng quá khó ăn rồi.
Thật sự là lãng phí vật liệu.
Triệu Trí Cường làm sao cũng không thể ngờ được lại có kết cục như thế này.
Vốn dĩ Triệu Trí Cường vẫn hy vọng có thể dựa vào bán trứng lộn nướng, kiếm được thật nhiều tiền.
Ai mà ngờ được trừ lúc sáng sớm khai trương coi như thuận lợi.
Đến buổi trưa đáng ra là thời điểm đắt khách, lại vắng như chùa bà đanh.
Thậm chí có người đến trước sạp hàng của chú, sau đó ngửi ngửi rồi lắc đầu bỏ đi.
Việc này thật sự khốn nạn, sao lại tà môn vậy chứ?
Đều là trứng lộn như nhau.
Thậm chí còn là cùng một hợp tác xã, trong cái thôn đấy cả.
Sao kết quả lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Hay do vị trí của mình không tốt?
Vì vấn đề phong thủy chăng?
Nhìn số trứng lộn đã nướng chất đống ở đó, Triệu Trí Cường khóc không ra nước mắt.
Chú đương nhiên biết hôm nay là ngày cuối của đại hội thể thao, nếu như bán không hết chỗ trứng này thì phải làm sao?
Chẳng nhẽ lại cầm về nhà?
Đến lúc đó cả nhà ngồi ăn?
Chưa nói đến việc có nỡ ăn hay không, chỉ xét phương diện ăn uống, cũng ăn không hết.
Thằng nhãi này rốt cục đã dùng ma pháp gì?
Vậy mà khiến mọi người đều đi sang bên kia xếp hàng mua trứng?
Chuyện này thật sự quá phi lý rồi.
Thấy Đổng Gia Tuấn bắt đầu thu dọn sạp hàng nướng trứng, đang chuẩn sang phụ giúp Hạ Nhã bán bánh rán cuộn khoai tây sợi.
Triệu Trí Cường không nhịn được nữa, nháy mắt với vợ, mon men đi sang chỗ Đổng Gia Tuấn.
“Tiểu Đổng, à không, người anh em, trứng nướng này của cậu có bí quyết gì hả? không rao không mời, vậy mà một lúc đã bán hết rồi?”
Đổng Gia Tuấn nhìn ánh mắt khát vọng kia của Triệu Trí Cường, không nhịn được nhếch miệng cười nói.
“Chú à, cũng không có bí quyết gì cả, chỉ là trứng nướng nhà cháu được cho thêm gia vị tổ truyền mà thôi, cảm ơn chú đã quá khen.”
“Cái gì? Gia vị tổ truyền?
Triệu Trí Cường nghe xong lời này, lập tức chết lặng.
Đây lại là cái quái gì chứ?
Nướng có quả trứng lộn, cũng có gia vị tổ truyền?
Với cả ở thời các cụ ngày xưa, cũng đã biết ăn trứng lộn?
Chính là gần đây trong huyện thành mới biết trứng lộn còn có thể nướng lên ăn.
Còn nói cái gì gia vị tổ truyền?
Lừa con nít chắc?
Đổng Gia Tuấn cũng không giải thích gì thêm, hiện tại đang là giờ cơm trưa, người đến cũng càng lúc càng đông.
Một số người nhìn sạp trứng nướng của Đổng Gia Tuấn, hoàn toàn trống trơn, biết rằng mình đã đến muộn một bước.
Cũng chỉ có thể tức giận vỗ ngực giậm chân, tiếc nuối rời đi.
Lại nhìn bên sạp của Triệu Trí Cường, mặc dù trứng chất lên thành đống, cũng không có người hỏi thăm.
Triệu Trí Cường vô cùng bực bội.
Chỗ trứng mình mua đó, còn làm thêm cả kệ sắt, đây đều là dùng tiền nha.
Đúng là đau lòng.
Tiếc đến đứt gan đứt ruột.
Hôm qua vợ chú cũng từng khuyên nhủ, rằng việc này khoan hẵng làm, trước mắt cứ tập trung bán nước có ga.
Nhưng lúc đó Triệu Trí Cường đang hăng, còn vỗ vỗ ngực cam đoan.
Vì thế mới đạt được sự đồng ý của vợ, lấy ra một phần số tiền tiết kiệm trong nhà, cho chồng mang đi mua trứng.
Phải làm sao bây giờ?
Triệu Trí Cường không ngừng suy tính.
Ánh mắt đột nhiên sáng lên, hai hàng lông mày nhếch lên.