Tiếng kêu này của Hạ Nhã, khiến Đổng Gia Tuấn giật nảy mình.
Hắn quay đầu lại nhìn.
Hạ Nhã ngày thường luôn nho nhã đoan trang, lúc này đang cực kỳ phấn khích.
“Gia Tuấn, chúng ta phát tài rồi…”
Không đợi Đổng Gia Tuấn đáp lời, Hạ Nhã liền tiếp tục nói:
“Gia Tuấn, anh biết bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền không? Thật sự không tin nổi, Gia Tuấn, anh thật là ưu tú!”
“Có thể khiến vợ mình vui như thế này, chính là động lực để anh cố gắng kiếm tiền, em xem nên thưởng cho anh như nào đây?”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy biểu tình của Hạ Nhã, trong lòng cũng rất cao hứng.
Trọng sinh quay lại, mục đích kiếm tiền của hắn không chỉ là khiến vợ con có cuộc sống sung túc.
Mục đích căn bản nhất chính là khiến Hạ Nhã được vui vẻ.
Khiến cô vĩnh viễn cởi bỏ bóng ma của sự nghèo khó.
Khiến Hạ Nhã có được cảm giác an toàn.
Bây giờ nhìn lại, mình đã bước đầu đạt được cái mục tiêu này rồi.
“Chụt.”
Thấy Đổng Gia Tuấn nửa cười nửa không nhìn mình, Hạ Nhã nhất thời mặt đỏ như gấc.
Nhìn ra cửa sổ, Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang chơi đùa, rượt đuổi gà con.
Bèn nhanh chóng quay đầu, lén lút giống như đi ăn trộm, hôn cái chụt lên má Đổng Gia Tuấn.
“Thưởng cho anh đó.”
“Chỉ vậy thôi á, quá là keo kiệt đi.”
Đổng Gia Tuấn nhìn Hạ Nhã khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không kìm được nổi lên máu dê, vươn tay kéo lấy vòng eo con kiến của vợ.
Mắt nhìn thẳng vào đỉnh đồi tuyết trắng vươn cao ngạo nghễ.
“Anh… ban ngày ban mặt, lưu manh.”
Hạ Nhã nhân lúc Đổng Gia Tuấn không chú ý, liền giống như con cá trạch, trườn ra khỏi vòng tay của hắn.
“Lưu manh, hahaha… thân mật với vợ mình, cái này làm sao lại gọi là lưu manh?”
Đổng Gia Tuấn nghĩ lại ở hậu thế, cái từ này căn bản đã bị tuyệt tích không ai dùng nữa, bây giờ lại nghe được từ miệng Hạ Nhã nói ra.
Cảm thấy có chút thú vị.
“Vậy… vậy cũng là lưu manh.”
Hạ Nhã bị Đổng Gia Tuấn khiến cho ngốc trệ, không phải lưu manh thì là gì? Nên biết rằng đây là từ khá “hot’ ở thời đại bây giờ nha.
“Anh nhìn này…”
Hạ Nhã biết mình chắc chắn không nói lý được lại Đổng Gia Tuấn, nhanh chóng đưa quyển sổ ghi chép đang cầm trong tay ra cho hắn xem.
Ngày 30 tháng 5 năm 1985:
Thu nhập: rau rừng 560 cân*0.6= 366 tệ.
Chi ra: gạo trắng 100 cân, bột mì 100 cân, đậu nành 20 cân, trứng gà 40 quả( 5 cân), thịt lợn 4 cân( phiếu thịt nạc 2 cân, phiếu thịt mỡ 2 cân), giày giải phóng 2 đôi, giày thể thao hai đôi.
Tổng chi ra: 68.72 tệ.
Số dư: 267.28 tệ.
Tổng tiền lãi: 267.28 + 203.32 = 470.60 tệ
“Gia Tuấn, hiện tại chúng ta có gần 500 tệ rồi, từ trước đến giờ em chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy, anh nói xem có phải chúng ta phát tài rồi không?”
Hạ Nhã nhìn qua Đổng Gia Tuấn, sau đó liền thu hồi ánh mắt, thấy hắn cũng không có vui như trong dự kiến của mình.
Có phải hắn đang cố tỏ ra thờ ơ?
Hay là căn bản không để chỗ tiền này đặt vào trong mắt?
Hạ Nhã nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc trong lòng chồng cô đang suy nghĩ gì?
Chẳng qua trong lòng cô thật sự tràn đầy thích thú.
Cảm giác có tiền quá tuyệt vời.
Mấy ngày nay cảm giác thật sự yên bình.
Hạ Nhã thân là phụ nữ, cô không có bất kỳ cảm giác oán trách gì cả.
Đều nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Những năm nay bản thân đã nếm đủ khổ cực, bây giờ coi như khổ tận cam lai, sao cô lại không vui mừng được cơ chứ?
“Bà xã, nhớ năm xưa em vượt qua trùng trùng ngăn cản, sau cùng còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, đi theo anh về quê làm ruộng.”
Đổng Gia Tuấn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của vợ, trong ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.
“Những năm nay đã để em chịu biết bao nhiêu khổ cực? Mặc dù em chưa từng oán trách, nhưng anh thân là đàn ông, chỉ toàn để em theo anh chịu khổ cực, trước giờ chưa từng để em hưởng hạnh phúc của phụ nữ.”
“Đừng nói nữa, Gia Tuấn. Vì anh, em bằng lòng. Chưa từng hối hận.”
Hạ Nhã từ trong ánh mắt của Đổng Gia Tuấn, nhìn ra vô tận ấm áp, còn có cảm giác tự trách.”
Nội tâm vô cùng xúc động.
Cô không nhẫn tâm nhìn Đổng Gia Tuấn quá mức tự trách.
Hạ Nhã cảm thấy hết sức đau lòng.
“Không, đừng nói nữa, anh bảo đảm với em, nhất định phải để em có thể sống trong nhà gạch, không, ở nhà lầu, để tất cả phụ nữ đều phải hâm mộ đố kỵ. Anh phải để em quang vinh trở về, khiến bố mẹ em nhận lại con gái, cũng để bọn nhỏ có cơ hội tận hiếu với với ông bà ngoại.”
Đổng Gia Tuấn nhìn Hạ Nhã, ánh mắt cô chứa một tầng hơi nước, bản thân cũng bất tri bất giác bị cảm động.
Những lời này, vốn dĩ lúc ở trên xe đường về đã định nói.
Kết quả bị Tiểu Hổ Tiểu Phượng ngắt quãng.
Còn xuýt chút nữa tạo nên tai họa.
Căn bản không có cơ hội nói hết.
Bây giờ một hơi thổ lộ hết ra ngoài, Đổng Gia Tuấn cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng ôm Hạ Nhã vào trong lòng, âu yếm hôn lên tóc cô.
“Gia Tuấn, cảm ơn anh, em không cần biệt thự hay gì cả, cả đời này chỉ cần có anh là đủ rồi.”
Hạ Nhã cảm thấy bản thân mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Nước mặt cứ thế nhỏ giọt lăn xuống, nép sát vào lồng ngực Đổng Gia Tuấn.
Từ thể xác đến linh hồn đều bị hòa tan…
Rất lâu.
Rất lâu sau.
Giường như cả thế giới đều dừng lại.
“Mụ mụ, con đói rồi.”
Tiểu Hổ đứng ngoài sân chợt gọi một câu, hai người lúc này mới chợt bừng tỉnh.
Mải mê đắm chìm trong sự lãng mạn.
Vậy mà quên mất còn có hai tiểu bảo bối?
“Bảo bối, mụ mụ làm cơm cho con ngay đây.”
Hạ Nhã ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc có chút rối bời của mình.
“Gia Tuấn, chỗ tiền này nên làm gì đây?”
“Làm gì? Đều là của em hết đấy.”
Đổng Gia Tuấn nhìn cô vợ ngốc của mình, lại nhìn sang chỗ tiền để trên giường sưởi nói:
“Chỗ tiền này em cứ giữ lấy lo việc trong nhà đi. Bước tiếp theo cũng không thể tiếp tục bán rau rừng nữa rồi, anh phải sắp xếp lại kế hoạch.”
Đổng Gia Tuấn cười hì hì cốc đầu vợ.
“Nha đầu ngốc này, mau mau thu tiền vào đi, lỡ như hôm nào anh ở bên ngoài làm ăn thất bại, quay về nhà vẫn còn cơm ăn là tốt lắm rồi.”
“Nhiều tiền như vậy? Bây giờ nhà mình gạo trắng đậu tương cái gì cũng có, rau trong vườn đợi một thời gian nữa cũng có thể ăn rồi…”
Hạ Nhã nghĩ đến chỗ tiền này đều cho mình quyết định, nhất thời cũng cảm thấy lúng túng.
“Thế em không sợ để vào tay anh, tiêu xài hoang phí, không được mấy ngày lại tiêu hết à?”
Đổng Gia Tuấn dọa vợ nói.
“Nếu anh đã nói vậy, thì em cứ giữ lấy trước vậy.”
Hạ Nhã biết tính chồng mình, khẳng định không giữ nổi tiền.
Vừa nghe hắn nói vậy, liền nhanh chóng thu tiền lại.
“Nha đầu ngốc này.”
Đổng Gia Tuấn đưa tay chạm nhẹ chóp mũi Hạ Nhã nói.
“Người ngốc có số phận của người ngốc, em chấp nhận.”
Hạ Nhã thu lại tiền, cầm quyển sổ ghi chép lên, yêu kiểu hất tóc, sau đó xuống giường xỏ dép đi ra nấu cơm.
“Bà xã, em không phải là ngốc, mà phải là cực kỳ thông minh.”
Nghĩ đến Hạ Nhã thông minh sắc sảo, bây giờ càng biết nhìn xa trông rộng.
Trong lòng Đổng Gia Tuấn cảm thấy rất tự hào.
Gọi một tiếng vợ ngốc, cũng chỉ là một tên gọi yêu mà thôi.
Đổng Gia Tuấn tự rót cho mình một bát nước sôi, nhìn vết mẻ trên vành bát, vừa thổi vừa uống.
Buổi sáng hôm nay, thật sự khiến hắn khát chết đi được.
Chẳng qua uống nước này vẫn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, giống như thiếu thiếu thứ gì đó?
Đúng rồi, nếu như có thêm chút trà nữa thì hay, tốt nhất là Mao Tiêm.
Cà phê cũng không tồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì những thứ đồ này cũng không cần vội, sớm muộn gì cũng sẽ có hết.
Quan trọng là phải để vợ được nếm thử mới được.
“Uang uang…”
Vượng Tài ở ngoài sân đột nhiên sủa lên.
Đổng Gia Tuấn giật mình, nếu như người đến không phải người lạ, Vượng Tài tuyệt nhiên không sủa ác như vậy.
Chuyện gì thế nhỉ?