Đổng Gia Tuấn cảm thấy kì lạ, ban nãy không phải mọi thứ vẫn tốt sao? Sao đột nhiên lại khóc nhè rồi?
Bước vội đến nhẹ giọng hỏi han:
“Vợ ơi, sao khóc rồi? Ai lại chọc giận bảo bối nhà ta thế?”
Hạ Nhã vốn đang ngồi trên mặt đất, lúc này thấy chồng đi đến, cũng không lên tiếng, nhất thời cảm giác có được chỗ dựa.
Ôm chầm lấy Đổng Gia Tuấn bắt đầu khóc nức nở.
“Đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói, có anh ở đây rồi.”
Đổng Gia Tuấn vuốt lưng Hạ Nhã, miệng không ngừng nói lời an ủi.
“Ban nãy Hạ Thiên đã đến, đây là đồ nó cầm đến.”
Hạ Nhã biết không nên ở đây kiếm chuyện khiến cho chồng thêm loạn, vậy nên cố gắng nén lại bi thương trong lòng.
Dùng tay chỉ một cái bao đặt bên cạnh nói.
Thì ra khi nãy Hạ Nhã đang bận chỉnh lại sạp hàng, em trai Hạ Thiên đã âm thầm cầm theo một cái túi mang đến.
Đặt bên cạnh cô ấy, xong quay người liền đi.
Hạ Nhã ở sau gọi liền mấy tiếng, cũng không nhìn lại.
Mở ra một góc túi, vậy mà lại là quần áo cũ trước đây của mình.
Khi xưa ở huyện thành, trong gia đình Hạ Nhã cũng được coi là tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Càng là viên trân châu trên tay bố mẹ.
Chỉ cần có quần áo đẹp, bố mẹ đều sẽ nghĩ biện pháp mua về cho cô.
Khi đó Hạ Nhã nhất quyết không nghe lời khuyên của bố mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà.
Đương nhiên là cái gì cũng không mang.
Chỉ mặc một bộ quần áo trên người.
Mà giờ nhìn thấy những bộ quần áo này, thấy vật nhớ người.
Lại thấy em trai, vậy mà không muốn nói một câu với mình, tâm tình Hạ Nhã bỗng chốc sụp đổ.
Chính vậy mới khiến cô ở nơi giữa đường giữa trợ này phải rơi lệ.
Cũng may những sạp hàng bên cạnh đều ai bận việc đấy, căn bản không có thời gian xem náo nhiệt.
“Không phải do bố mẹ nhìn thấy chúng ta không có tiền, cố tình mang ít tiền qua cho mình đấy chứ?”
Đổng Gia Tuấn nhìn cái túi gói gói bọc bọc kia, cố ý trêu đùa Hạ Nhã.
“Anh nằm mơ đi.”
Hạ Nhã bị câu đùa của Đổng Gia Tuấn chọc vui.
“Bà xã, đừng khóc nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa, họ không biết còn tưởng anh bắt nạt em nữa đó.”
Đổng Gia Tuấn nhìn Hạ Nhã nín khóc, lúc này mới dám buông lỏng trái tim thấp thỏm.
“Chính là anh bắt nạt em.”
Hạ Nhã yêu kiều bắt lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình của Đổng Gia Tuấn, thâm tình nhìn chồng mình nói.
“Bố mẹ người thân đều không cần em rồi, em chỉ còn có anh thôi đấy, anh nếu như cũng không cần em nữa, vậy thì em thật sư không muốn sống nữa.”
“Bà xã, em yên tâm, không chỉ có anh mà còn cả hai bảo bối của chúng ta nữa, anh sẽ vĩnh viễn ở cạnh em.”
“Núi không lăng, nước sông cạn khô, mùa đông sấm rền, mùa hạ mưa tuyết, thiên địa hợp, mới dám đoạn tuyệt cùng em *…”
Đổng Gia Tuấn giơ lên tay phải phát thệ, nói nhỏ bên tai Hạ Nhã.
Chính là lời xưa khi Đổng Gia Tuấn theo đuổi Hạ Nhã đã thề.
Từ sau khi bị Đổng Gia Tuấn lừa được vào tay, cũng chưa từng nghe nói lại câu này.
Hiên tại nhắc lại lời thề.
Đổng Gia Tuấn nghĩ lại kiếp trước, Hạ Nhã bị mình vô tình phản bội.
Sau khi nhận được bức thư không từ mà biệt kia, cái cảm giác cô đơn không nơi nương tựa, cùng vô tận thê lương đó.
Khiến Hạ Nhã triệt để xụp đổ đến ngất xỉu.
Cuối cùng nến tàn dầu hết, chôn thân trong biển lửa.
Kiếp này quay về, chính là phải chuộc tội.
“Bà xã, đợi khi có tiền rồi, anh sẽ đi đến nhà bố mẹ dập đầu nhận lỗi, ai bảo anh dám lừa con gái tâm can bảo bối của họ mang đi cơ chứ. Họ không tha thứ anh sẽ không đứng dậy. Em xem như vậy được không?”
“Dưới gối nam nhi có vàng, em cũng không nỡ để anh đến quỳ trước mặt bố mẹ, đợi mình có tiền rồi sẽ quay về thăm bọn họ, biết tin chúng ta sống tốt rồi bố mẹ cũng sẽ yên lòng.”
Hạ Nhã lại một lần nữa bị chồng làm cho cảm động, vậy mà lại rơi nước mắt.
“Bà xã, em ngồi đây nghỉ, anh đi xem lửa….”
Đổng Gia Tuấn vừa nhìn, mình xém chút lại làm vợ bật khóc rồi, kiếm cớ vội vàng chuồn đi.
“Trứng lộn nướng, trứng nướng thơm phưng phức đây, dinh dưỡng phong phú, cường thân kiện thể, ăn xong có thể giành chức quán quân….”
Triệu Trí Cường nhìn trứng mình tự nướng, mỡ bóng loáng hiện lên ánh vàng, cảm thấy rất có thành tựu.
Cái thứ này, thật sự không cần một chút kĩ thuật nào.
Theo tiếng rao của chú vang lên, có người lục tục đến mua hàng, Triệu Trí Cường phấn khích đếm tiền giấy.
Trong lòng cực kì đắc ý.
Đổng Gia Tuấn cũng không để ý, tự nhiên có người giúp mình rao hàng, như vậy sẽ không cần tự mình phí sức nữa.
Chỉ cần tập trung nướng trứng là được.
Chẳng qua sẽ bán ít hơn Triệu Trí Cường một chút.
Đổng Gia Tuấn cũng không có gấp, buổi sáng mọi người sẽ ít ăn những thứ đồ ăn vặt này.
Đợi đến trưa, đó mới là thời khắc mấu chốt.
Phần bánh rán sợi khoai tây của Hạ Nhã ngược lại sáng nay bán được không ít.
Cái này so với hôm qua được lãi nhiều hơn.
Có những học sinh biết ở đây bán bánh rán, cho nên cố tình không ăn sáng ở nhà.
Đợi khi đến cổng trung tâm thể dục, liền trực tiếp đi đến mua bánh rán cuộn khoai tây.
Rất nhanh khúc nhạc bắt đầu đại hội thể dục đã kết thúc, các vận động viên lại bắt đầu tham gia thi đấu.
Các sạp bán hàng ở đây cũng có được thời gian rảnh rỗi, bắt đầu tốp năm tốp ba bàn tán nói chuyện.
“Đồng chí Tiểu Đổng, xem ra cậu buổi sáng cũng không bán được bao nhiêu trứng nhỉ, bên chú bán được không ít nha.”
Triệu Trí Cường đem số tiền giấy vừa bán được ra đếm đi đếm lại vài lần, khoe khoang nói.
Ban nãy trong thời gian nghỉ giữa lúc làm việc, chú không quên nhìn qua xem tình hình bên Đổng Gia Tuấn.
Thấy Đổng Gia Tuấn cũng không có cất tiếng rao bán, chỉ là ngồi ôm cây đợi thỏ.
Hắn liền ôm bộ dạng đắc ý, cố tình đi sang để khoe khoang.
“Mối làm ăn đều bị chú thu hút sang bên kia rồi, khách hàng thật sự đã quên bên cháu rồi.”
Đổng Gia Tuấn cố ý làm ra bộ dáng ảo não nói.
“Anh bạn trẻ, cậu cũng đừng trách chú đây tranh mối làm ăn của cậu, dù sao chú còn phải nuôi ba đứa nhỏ trong nhà, chú cũng là hết cách.”
Triệu Trí Cường nhìn biểu cảm của Đổng Gia Tuấn, trong lòng thật ra vui như mở hội.
Hôm qua không phải là ngầu lắm sao?
Khi đó nhìn hàng dài sếp hàng mua trứng lộn bên chỗ Đổng Gia Tuấn, Triệu Trí Cường chỉ hận bản thân không thể đổi vị trí đó.
Chẳng qua sau bao công sức tối qua, hôm nay ước mơ đó cũng được thực hiện rồi, không có gì khó khăn cả.
“Chú à, bất kể là làm ăn chỗ nào, đều không phải một nhà có thể làm hết được. Đợi lát nữa nếu như cháu lại bán đắt hàng, chú cũng chớ cảm thấy ngạc nhiên nha.”
Đổng Gia Tuấn ha ha cười lớn, trong lời ẩn chứa giọng điệu trả đũa Triệu Trí Cường.
Cục diện ngày hôm nay, Đổng Gia Tuấn thật ra đã sớm dự liệu từ trước.
Hôm qua Triệu Trí Cường cố ý đi qua mấy lần, còn đi qua đi lại ngắm nghía lồng nướng trứng, cố ý hỏi đông hỏi tây.
Đổng Gia Tuấn liền ý thức được, con hàng này có chút đỏ mắt rồi.
Vậy nên cũng đã làm xong công tác phòng bị.
Nói đến việc bán trứng nướng, Đổng Gia Tuấn cũng không dự định làm lâu dài, chẳng qua chỉ là tận dụng mấy ngày đại hội thể dục đang diễn ra này kiếm chút ít mà thôi.
Năng lực học theo của mọi người, thời đại nào cũng rất chi là nhanh nhạy.
Đổng Gia Tuấn mang kí ức tiền kiếp, thân là người trọng sinh cũng không muốn gắn bó công việc quay nướng này.
Cho dù sau này có chuỗi nhà hàng nướng BBQ, hoặc lẩu được đánh giá cao, còn được niên yết lên sàn chứng khoán.
Hiện tại chẳng qua là kế hoạch tuyên truyền mà thôi.
Mục tiêu sợ bộ đặt ra chính là, để vợ con có thể ăn gạo trắng, mì sợi, có thể được ăn thịt là đủ rồi.
Con đường tiếp theo nên đi như thế nào?
Đổng Gia Tuấn đã có quy hoạch.
Nên phù hợp với bối cảnh thời đại mới được.
“Gia Tuấn, có người gọi anh.”
Trong lúc Đổng Gia Tuấn suy nghĩ liên miên, tiếng Hạ Nhã vang lên.
* Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt. Đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết. Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt: xuất tự bài《 thượng tà 》của lưỡng hán nhạc phủ vào triều Hán