Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn nhìn theo ánh mắt của Hạ Nhã vừa hay bắt gặp một cậu thanh niên, vừa hay nhìn thấy em trai của Hạ Nhã. Cũng chính là người em vợ Hạ Thiên của hắn đang đứng cách đấy không xa.

Vài người bạn xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nhỏ bên tai cậu ta.

“Hạ Thiên, người bán bánh rán kia có phải chị cậu không?”

“Hạ Thiên, chị của cậu sao lại nghèo đến nỗi phải đi bán bánh rán vậy?”

“Hạ Thiên. Người đàn ông đứng cạnh chị cậu kia có phải người anh rể tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy trong trong đồn?”

“....”

Chỉ thấy Hạ Thiên đứng như vậy cả nửa buổi nhìn Hạ Nhã, môi mím chặt chứng tỏ trong lòng đang bối rối. Nhưng cuối cùng cậu vẫn cắn răng nói:

“Người phụ nữ đó không phải chị tớ, người đàn ông kia cũng không phải anh rể tớ. Tớ không có chị.”

Nói xong câu này Hạ Thiên cũng không nhìn về phía này thêm lần nào nữa, dứt khoát quay người bước vào trong hội trường đại hội thể dục.

“Sao tớ nhìn người kia lại giống chị cậu đến vậy?”

“Nghe nói chị ấy không nghe lời, bị gạch tên khỏi gia tộc?”

“Vậy thì cũng khó trách.”

“Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của chị cậu, hình như cuộc sống không được tốt lắm nhỉ?”

“Có ai sống sung sướng mà lại phải ra đường bày sạp bán hàng cơ chứ?

“Nhìn quần áo chị ấy đang mặc là biết ngay mà.”

Những bạn học kia của Hạ Thiên đương nhiên nhận ra Hạ Nhã, mặc sức bàn luận.

Còn lắc đầu than ngắn thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối, bày ra dáng vẻ trách trời thương dân.

Tất nhiên những lời bàn bạc của đám bạn Hạ Thiên đều bị Hạ Nhã nghe thấy hết.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Hạ Nhã cảm thấy khó chịu.

Nhớ khi xưa quan hệ giữa Hạ Nhã và em trai là thân thiết nhất. Sau chỉ vì có thêm Đổng Gia Tuấn mà thành ra quay mặt làm ngơ.

Việc này không chỉ làm bố mẹ Hạ Nhã mất hết mặt mũi trước anh em họ hàng, ngay cả Hạ Thiên cũng không thể nào lí giải được hành vi điên cuồng của chị mình.

Kết hôn ba năm đến giờ Hạ Nhã chưa một lần ra khỏi Dã Trư Dụ. Càng không nói đến việc đi lên huyện thành.

Mặc dù việc lúc đầu là Hạ Nhã khăng khăng tự làm theo ý mình, nhưng trong lòng cô vẫn ngày ngày nhớ nhung bố mẹ và em trai.

Hôm nay sau khi nhìn thấy em trai Hạ Thiên của mình. Hạ Nhã vốn định tay bắt mặt mừng chạy đi qua, hỏi thăm những chuyện gần đây xảy ra trong nhà, hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ ra sao.

Nhưng chuyện vừa xảy ra khiến Hạ Nhã nhận thức được việc làm của bản thân đã tạo thành tổn thương lớn như thế nào đối với bố mẹ và người thân.

Bằng không người em trai lớn lên từ nhỏ cùng mình cũng sẽ không tỏ thái độ như vậy.

“Tiểu Nhã, tất cả đều tại anh mới khiến quan hệ giữa em và gia đình trở nên bế tắc như bây giờ. Anh xin lỗi.”

Cuối cùng đợt khách hàng này cũng đi hết, sau khi cuộc diễu hành của các vận động đại hội được ghi hình, đại học cũng bước sang ngày thi đấu thứ hai.

Trừ những sạp hàng ra, trước cổng sân vận động bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Đổng Gia Tuấn ban nãy bận đến tối mắt tối mũi, buôn bán quá đắt hàng vượt ra khỏi dự kiến ban đầu.

Hiện tại cũng chưa thể đếm tiền.

Quay người đỡ lấy Hạ Nhã ngồi xuống bên lề đường, nhẹ nhàng nói:

“Đây cũng là do em tự mình lựa chọn, sao lại trách anh được chứ. Chẳng qua vốn dĩ định đến giúp anh một tay, không ngờ lại phải để anh phải chăm sóc, thật là làm vướng tay vướng chân.”

Hạ Nhã thấy bộ dạng áy náy của Đổng Gia Tuấn, cô cảm thấy khó chịu. Tuy cô nhìn bề ngoài mềm yếu, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên định.

Việc vừa nãy cũng qua rồi, cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.

Từ ba năm trước khi cô đưa ra quyết định, điều đó đồng nghĩa với việc phải tự mình gánh lấy hậu quả.

“Vốn dĩ lúc nhìn thấy Hạ Thiên, em định hỏi thăm nó ăn sáng hay chưa? Có cần em làm cho nó một cái bánh rán cuộn khoai tây sợi hay không? Haiz.... xem ra em đã làm tổn thương nó rất sâu đậm.”

Hạ Nhã được Đổng Gia Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cảm nhận được sự ấm áp và an ủi. Ánh mắt nhìn về xa xăm nói.

“Kể ra cũng không thể trách ba mẹ em, khi đó anh là một người lênh đênh không nghề không nghiệp, còn em đường đường một hạt trân châu trên tay bố mẹ, lại lựa chọn theo anh lên núi làm ruộng, chẳng khác gì phụ lòng của ba mẹ em.”

Đổng Gia Tuấn hiểu rõ nếu như ban đầu mình có hộ khẩu trong huyện thành, được phân phối công việc ổn định thì bố mẹ Hạ Nhã đã không cấm cản.

Khiến cho cô con gái ngoan ngoãn, từ nhỏ chỉ ở trong nhà của họ theo mình về Dã Trư Dụ. Cái nơi nghèo đến chim không thèm ị kia làm ruộng trồng rau.

Trong mắt của bọn họ không khác gì để con gái nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

Đổi lại bất kỳ một người nào cũng sẽ không đồng ý.

Thật là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Ngay cả lúc đầu khi nói ra lời cay nghiệt, muốn chấm dứt quan hệ cha con với Hạ Nhã, cũng là vì hết cách nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy.

Chỉ là không ngờ, Hạ Nhã bị mình làm cho u mê, sau cùng vẫn lựa chọn bỏ nhà theo mình.

Những năm này cùng với mình đủ khổ cực.

Nhớ lại khi xưa bản thân mơ mộng hão huyền, lúc nào cũng muốn kiếm thật nhiều tiền.

Kết quả rời bỏ vợ con.

Làm ra sự việc đến heo chó cũng không bằng.

Đổng Gia Tuấn cực kì căm hận bản thân.

“Tiểu Nhã, yên tâm đi. Không bao lâu nữa, muộn nhất sang xuân năm sau. Đợi chúng ta có tiền, chậm nhất là tết âm lịch, nhất định sẽ mang theo lễ đến nhà, nhận tội với ba mẹ.”

“Bọn họ thấy được cuộc sống chúng ta có cuộc sống tốt, nhất định không còn tức giận với quyết định ban đầu của em nữa. Lại nhìn thấy hai tiểu bảo bối cháu trai cháu gái, giận đến mấy cũng phải nguôi thôi.”

Đổng Gia Tuấn nắm tay của Hạ Nhã, vuốt vuốt mái tóc của vợ, nhìn thân hình mỏng manh gầy guộc của vợ mà phát lời thề.

“Em tin tưởng năng lực của anh, chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực. Sau này nhất định sẽ tốt hơn.”

Hạ Nhã được Đổng Gia Tuấn an ủi, cũng không để ý chuyện này nữa. Cha mẹ thực ra cũng không đành lòng nhìn con cái chịu khổ. Hiện giờ chồng mình biết làm ăn như vậy, tin rằng ngày tháng khổ cực rất nhanh sẽ trôi qua thôi.

Đến khi đó mình vẫn còn cơ hội quay về hiếu kính cha mẹ, dù sao bọn họ tuổi tác cũng chưa lớn.

“Em ổn rồi. không phải chăm sóc em như vậy nữa, mọi người xung quanh đang nhìn kìa.”’

Hạ Nhã rút lại bàn tay đang được Đổng Gia Tuấn nắm lấy của mình, cảm thấy ngại ngùng muốn đứng lên.

“Bà xã, cho anh thêm một chút thời gian. Đợi anh kiếm đủ tiền nhất định đền cho em một cái hôn lễ hoành tráng nhất.”

Đổng Gia Tuấn không buông tay mà nhìn chằm chằm Hạ Nhã.

Mình nắm tay vợ mình, cũng không tính phạm pháp chứ?

Nếu như ai đó ganh ghét đố kị, vậy thì đến cắn ta đi.

“Em... em tin ngày đó sẽ đến.”

Hạ Nhã lại thêm một lần nữa bị Đổng Gia Tuấn làm cho tan chảy. Bất kể có làm được hay không, chỉ cần có câu nói này, cả đời cô sẽ không hối hận vì chọn sai người.

Phụ nữ cho dù ở bất kỳ độ tuổi nào. Khi nghe được lời hứa hẹn đường mật của đàn ông đều không có sức phản kháng.

Càng huống chi là Hạ Nhã luôn luôn một lòng tin tưởng Đổng Gia Tuấn.

“Vừa nãy buôn bán rất tốt, chắc là bán được không ít tiền đi?”

Hạ Nhã quay đầu len lén dùng tay kia gạt đi nước mắt, không muốn để người xung quanh nhìn thấy, bỗng nhiên nhổm người dậy, thay đổi chủ đề nói chuyện.

“Chắc cũng không phải là ít, nhưng hiện giờ chưa thể mang ra đến. Đây gọi là tiền tài không để lộ ra ngoài, dễ bị người khác đố kị.”

Đổng Gia Tuấn vỗ vỗ túi xách đang đeo trên cổ.

Chiếc túi đã đồng hành cùng hắn ba năm, cũng chính là được mẹ già từng mũi kim sợi chỉ tự tay làm ra.

Cực kỳ chắc chắn.

“Nhìn đôi vợ chồng trẻ này. Nam thì cao lớn tuấn tú, nữ thì xinh đẹp thùy mị. Thật làm người khác ngưỡng mộ.”

“Còn không phải sao? Tôi ngày xưa khi kết hôn cùng lão già nhà mình còn không hề quen biết chứ đừng nói đến nắm tay, làm vậy sẽ bị gọi là lưu manh.”

“Hai năm trở lại đây giới trẻ mới trở nên cởi mở như vậy. Hôm trước tôi còn gặp một đôi ở trong chung cư ôm ôm ấp ấp nữa.”

“Thời thế thay đổi rồi. Bà xem Hoắc Nguyên Giáp, Trần Trân trong mấy bộ phim điện ảnh đã dạy hư hết giới trẻ rồi.”

“Cái bà xem trong phim truyền hình toàn là gian díu vụng trộm, người ta đây là vợ chồng son ân ân ái ái thật tốt biết bao.”

“...”

Mấy sạp hàng xung quanh nhân lúc rảnh rỗi lại bắt đầu chỉ trỏ bàn luận về chuyện vợ chồng Đổng Gia Tuấn.

Hạ Nhã nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp ngại đến đỏ bừng. Nhưng nghĩ lại những lời Đổng Gia Tuấn nói trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như ăn kẹo.

“Ai?”

Trong lúc Hạ Nhã đang chìm đắm trong cảm xúc được niềm hạnh phúc vẫy tay với mình. Đột nhiên cảm thấy có một cánh tay đặt lên bờ vai của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK