Đổng Gia Tuấn nhìn biểu tình của Ngô Văn Huy, cũng không biết cậu ta định nói gì?
Phùng Chấn Đông lúc này nóng nảy nói:
“Cậu làm gì như con gái thế, có việc mau nói, có rắm mau thả, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhanh nhanh nói ra xem nào.”’
“Uống, ba anh em mình cùng uống hết ly này, uống xong rồi nói, nhưng tớ nói ra rồi, Gia Tuấn cậu nhất định không được xung động đâu đấy?”
Ngô Văn Huy nâng ly lên cạch, sau đó một hơi uống cạn, trầm ngâm một chút, sắp xếp lại lời nói, rồi từ từ kể...
Thì ra lúc đầu, cho dù kể cả Đổng Gia Tuấn không có chỗ dựa, nhưng theo lý cũng nên nhận được phân phối công việc.
Mặc dù không phải đơn vị tốt nhất, nhưng để được ăn cơm nhà nước thì không thành vấn đề.
Hạ Nhã là hoa khôi của trường.
Năm xưa có biết bao nhiêu người khao khát, lại bị Đổng Gia Tuấn xuống tay nhanh hơn đoạt mất.
Trong đó có một người tên là Tôn Thiếu Cường, có bố làm phó huyện trưởng.
Cậu ta vẫn luôn thầm yêu Hạ Nhã.
Đến khi định tỏ tình, mới biết rằng bông hoa mẫu đơn trắng ngần ấy, đã sớm bị Đổng Gia Tuấn hái vào tay.
Tôn Thiếu Cường lúc đó nổi cơn ghen tức, đau khổ đến gần như gục ngã.
Nhưng hoa đã có chủ.
Cũng không thể gỡ gạc được gì.
Vậy nên liền lấy Đổng Gia Tuấn làm nơi chút giận.
Tôn thiếu Cường ỷ thân phận công tử con nhà quan huyện của mình, lập tức tìm hiệu trưởng trường trung cấp y dược.
Trực tiếp tố cáo Đổng Gia Tuấn.
Ở cái thời đại đó, Việc yêu đương trong trường học, bị nhà trường nghiêm cấm tuyệt đối.
Giống như vi phạm luật trời vậy.
Hiệu trưởng xuy xét thấy Đổng Gia Tuấn thành tích học tập tốt, vốn định nương tay xử lý.
Kết quả bị Tôn Thiếu Cường lấy thân phận ra uy hiếp, bảo rằng nếu như không xử lý Đổng Gia Tuấn sẽ nhờ ông già nhà mình chèn ép công việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp.
Dù sao thì ông ấy với Đổng Gia Tuấn không thân không thích, không thể vì Đổng Gia Tuấn mà đắc tội phó huyện trưởng được.
Huống chi còn phải bỏ sự nghiệp chính trị của mình ra để đánh cược.
Vậy nên khi quyết định phân phối đơn vị, vì nhận được sự đồng ý của hiệu trưởng nên đã đẩy Đổng Gia Tuấn ra khỏi danh sách.
Như vậy thì Đổng Gia Tuấn cũng chỉ có thể về nhà làm ruộng trồng rau mà thôi.
Đây cũng là lí do khiến ban đầu Đổng Gia Tuấn cảm thấy bất công.
Tiền kiếp hắn luôn cho rằng, bản thân là người tài không gặp thời, lúc nào cũng khao khát được vượt trội.
Kết quả rơi vào cảnh phải về quê làm ruộng
Cũng khiến hắn ở trước mặt các bạn học, triệt để mất hết mặt mũi.
Đổng Gia Tuấn ngạo mạn, sau cùng ngay đến anh em thân thiết như Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy, cũng không muốn liên lạc.
Ôm trong lòng ngậm một cục tức.
Chính vì thế nên khi nhìn thấy tờ quảng cáo dán trên cột điện, hắn mới đến Đông Hải làm người ở rể cho người ta.
“Thằng chó Tôn Thiếu Cường này, vậy mà dám cắn lén sau lưng? Quá âm hiểm bỉ ổi rồi, có bản lĩnh thì đến cùng Gia Tuấn trực diện PK, cái này thật sự không đáng mặt đàn ông.”
Ngô Văn Huy vừa nói xong, Phùng Chấn Đông liền đập bàn đứng dậy, miệng hùng hổ nói.
Bộ dạng tức đến sùi bọt mép.
“Tiểu tử Tôn Thiếu Cường này, quả thật không đáng mặt đàn ông, việc thất đức như vậy, tuyệt đối không phải đàn ông có thể làm ra, cơ mà ai bảo người ta có ông bố làm phó huyện trưởng cơ chứ, hiện tại lại làm công an rồi, thật sự rất là trâu bò.”
Ngô Văn Huy lúc nghe được chuyện này, cũng tức đến nổ phổi.
Nhưng nghĩ lại thì, bản thân mình cũng không thể thay đổi được gì.
Chỉ có thể cố gắng nhịn xuống cục tức này.
“Thì ra là chuyện này à, đều qua rồi, nhưng mà Đại Huy cậu có thể giúp tớ giải đáp nút thắt trong lòng, tớ ngược lại cảm thấy rất vui.”
“Nào nào, ba anh em chúng ta cùng uống một ly, vốn dĩ tớ vẫn luôn cảm thấy tự ti, vậy nên mới không cùng mọi người liên lạc, cảm ơn hai người vẫn luôn coi tớ là anh em, đa tạ!”
Đổng Gia Tuấn nghe xong chuyện này, đến giờ mới hiểu rõ đầu đuôi.
Ban đầu khi thi vào trung cấp, đã nói đảm bảo phân phối công việc.
Sau này hắn cũng đã đi tìm lãnh đạo nhà trường.
Nhưng lại bị lấy lý do rằng bản thân có hộ khẩu nông thôn, nên không thể bao phân phối đơn vị được.
Bây giờ nhìn lại xem ra mình đã bị lừa gạt.
Chẳng qua thay đổi góc nhìn một chút, đây chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt?
Đến khi đó cũng lại giống như hai người anh em của mình, mỗi ngày nhìn có vẻ oai phong, nhưng thời gian lâu dần, cuộc sống an nhàn sẽ mài đi nhiệt huyết của con người.
Đời người có thể được bao nhiêu lần như vậy chứ?
“Cậu đã sớm biết chuyện này?”
“Tớ thấy cậu căn bản không đem nó đặt trong mắt thì phải?”
Phùng Chấn Đông hai người, thấy Đổng Gia Tuấn cũng không có phẫn nộ xung động như trong tưởng tượng.
Ngược lại ung dung bình thản chúc hai người một ly.
Không kìm được vô tận ngạc nhiên trong lòng mà hỏi.
“Đại Huy nếu như không nói ra chuyện này, tớ làm sao biết được cơ chứ? Chẳng qua vẫn câu nói lúc đầu, cho dù không thể được ăn cơm nhà nước, có Hạ Nhã ở bên tớ không bỏ không rời, tớ đời này như vậy là đủ, đây có lẽ cũng không phải là chuyện xấu?”
Đổng Gia Tuấn chạm ly với hai người, cười hì hì, một hơi liền uống cạn.
“Lợi hại, cái phần chín chắn vững vàng này của Gia Tuấn, tuyệt đối có thể làm nên đại sự, vậy mà không chút do dự chuyện này, cậu nói đi, sau này có dự định gì? Có chuyện gì anh em có thể giúp đỡ được hay không?”
Ngô Văn Huy nghe xong những lời này của Đổng Gia Tuấn, không kìm được lại phải lau mắt nhìn lại hắn thêm vài lần.
Theo như ấn tượng của Ngô Văn Huy trước đây về Đổng Gia Tuấn, sau khi nghe xong chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ mượn cớ vì rượu, sau đó xách dao đi tìm Tôn Thiếu Cường kia để liều mạng.
Nhưng cái phần khí độ này, người thường khó mà so sánh được.
“Đúng vậy, Gia Tuấn, lời Đại Huy nói cũng chính là ý nghĩ của tớ, có chuyện gì hai anh em này có thể làm giúp, cậu cứ việc gọi một câu.”
Phùng Chấn Đông uống xong ly rượu, cũng vội vàng tiếp lời nói.
“Người ngay không nói lời mờ ám, tớ bây giờ ở nhà làm ruộng, cũng không phải loại người như vậy, nhưng dạo gần đây làm ăn đích thực cần chút tiền vốn...”
Đổng Gia Tuấn cũng không ngờ, hai người anh em cũng thật sự rất trượng nghĩa.
Nhưng hắn hai kiếp làm người, biết được lòng người thật sự khó dò.
Cũng không biết bọn họ nói, là lời nói khách sáo trên bàn rượu, hay là lời thật lòng.
Vậy nên cố ý thở dài, mượn đá dò đường nói.
“Gia Tuấn, như này đi, tớ bây giờ lương tháng cũng chỉ có 40-50 tệ một tháng, nhưng tiền kiếm ngoài vẫn là có một ít, đi làm ba bốn năm này dành được mấy trăm tệ, cậu cần thì cứ cầm đi.”
Phùng Chấn Đông nói dứt lời, liền rút từ trong cặp tài liệu lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, “bạch” trực tiếp vỗ để lên trên mặt bàn nói.
Nhìn động tác của Phùng Chấn Đông, Ngô Văn Huy cũng không nhịn được nữa.
Cậu ta ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hằng ngày căn bản không có dùng đến tiền.
Ăn cơm cũng có người mời, hút thuốc cũng có người biếu, về cơ bản không có cỗ nào dùng đến tiền cả?
Mọi khi mỗi lần nhận lương, Ngô Văn Huy đều đưa cho bà già, mẹ cậu ta thấy con trai không tiêu tiền lung tung, cũng cảm thấy rất hài lòng.
Đương nhiên vui lòng giúp con trai giữ tiền.
Mặc cho cậu ta mò mẫm nửa ngày, trong túi thật sự nửa xu tiền lẻ cũng không có, nhưng vẫn hào sảng nói lớn.
“Gia Tuấn, tớ mỗi tháng nhận lương đều đưa hết cho mẹ giữ rồi, bản thân cũng không có giữ tiền, nhưng nếu cậu cần, tớ có thể quay về lấy ở chỗ mẹ, chắc lấy khoảng 200 tệ chắc không thành vấn đề.”
Đổng Gia Tuấn bị hai người anh em làm cho sửng sốt, hắn thật sự không ngờ tới, bản thân mình bây giờ rơi xuống cảnh nghèo hèn như vậy.
Thế mà hai người anh em vẫn thật lòng thật dạ với mình.
Nhất thời cảm thấy sống mũi cay cay, trong tim nóng hổi.
Xem gia tình cảm anh em ba năm học cùng trung cấp, cũng xem như không uổng.
Hắn có được những người anh em như vậy, còn không biết trân trọng, vậy còn mong chờ gì nữa chứ?
Chẳng qua Đổng gia Tuấn lại đã có dự định khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy nên cùng bọn họ nói rõ một chút.