Đổng Gia Tuấn làm ra dáng vẻ nghiêm túc.
Nghe Triệu Trí Cường nói xong, không kìm được tỏ ra khó khăn nói:
“Hóa ra anh nói đến chuyện này à,?”
Tiếp theo Đổng Gia Tuấn, cái người thuộc hàng tông sư của bộ môn bịa chuyện, liền bắt đầu kể lại câu chuyện của bản thân.
Nói rằng bản thân mình cũng đang chuẩn bị.
Ở huyện thành nướng trứng lộn, nói rằng hắn đã chuẩn bị đồ đạc các thứ cũng ổn thỏa hết rồi.
Bây giờ chỉ cần giải quyết chút việc trong nhà.
Dù sao thân là trụ cột gia đình, vừa phải làm ruộng, vừa phải chăm sóc chiếu cố vợ con.
Nói chỉ cần làm xong việc nhà.
Như vậy bản thân mình cũng không còn vướng bận gì nữa.
Đến lúc đó có thể chuyên tâm làm ăn.
Đổng Gia Tuấn cũng dùng góc độ của bản thân, phân tích rõ ràng tiềm năng tiêu thụ trong huyện thành là rất lớn.
Từ lần đại hội thể dục này có thể nhìn ra, cho dù có thêm mấy trăm quả trứng lộn nữa cũng có thể dễ dàng bán hết.
Còn chỉ có đối tượng học sinh thôi đấy.
Nếu như tìm một chỗ đông người, bày sạp bán hàng.
Như thuê mặt bằng ở gần Công Giao Xã hoặc chợ rau.
Sắp đến hè rồi, lại mang thêm chút bia, nước ngọt cùng đá viên, ăn cùng với trứng nướng.
Gặp người sành ăn, có thể hai ba người bạn cùng ngồi ăn uống.
Như vậy thật sự có thể lời to.
Bất kể làm gì, cũng không thể có lợi nhuận nhiều như cái này nha?
Làm một năm, cũng có thể chuyển nhà vào sống trong huyện thành rồi.
Đổng Gia Tuấn ngồi kể lể vẽ vời một hồi, liền khiến cho Triệu Trí Cường triệt để ngây ngốc .
Bản thân mình vẫn chỉ nghĩ, nướng trứng lộn để phát tài.
Mà người ta, vậy mà đã bắt tay vào làm rồi nha.
Quan trọng là, người ta có: “bí quyết gia truyền”.
Mình nếu thật sự làm đối thủ cạnh tranh với người ta, vậy khác nào tự mình đi tìm đường chết?
Vốn dĩ Triệu Trí Cường hôm nay đến đây, chính là muốn lừa phỉnh Đổng Gia Tuấn, dùng chút ít tiền để mua “bí quyết gia truyền”.
Nhưng ai mà ngờ được, kế hoạch của người ta, vậy mà còn chi tiết hơn của mình.
Bản thân nếu như đến muộn thêm mấy ngày, vậy có khi người ta đã dang bày sạp bán hàng trong huyện thành rồi nha.
Tin này có gì tốt đẹp?
“Triệu đại ca, hút thêm một điếu.”
Đổng Gia Tuấn nói xong, quay lại thì thấy Triệu Trí Cường cau mày nhăn mặt, vội vàng đưa sang một điếu thuốc.
Muốn câu được cá lớn, phải có kỹ thuật.
Cần phải có kéo có thả.
Bằng không dùng lực quá mạnh, lỡ như tuột mất.
Vậy không phải là phí công vô ích sao.
Triệu Trí Cường đang trong cơn tuyệt vọng, lúc này cần cho ông ta thấy một chút hy vọng,
như vậy mới có thể buộc chặt ông ta.
Hai kiếp làm người, Đổng Gia Tuấn hiểu rằng, cần phải từng bước đánh vào, càng không thể nhân từ nương tay.
Ở trong thế giới của người trưởng thành, cũng chính là giống như trong thế giới động vật vậy. Cá lớn nuốt cá bé.
Đừng ôm suy nghĩ khiến người khác mang ơn.
Trí nhớ của cá vàng chỉ vỏn vẹn trong 7 giây.
Bản thân mình nếu như lưu lạc đầu đường, Triệu Trí Cường ngay cả một đồng xu lẻ cũng sẽ không cho.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
“Người anh em… anh, chú xem chuyện này, không biết nên nói như thế nào được nhỉ.”
Triệu Trí Cường nhận lấy điếu thuốc, vội lấy bật lửa từ trong túi ra, châm cho Đổng Gia Tuấn trước.
Hai người đàn ông ngồi bên lề đường, mỗi người một suy nghĩ riêng.
“Triệu đại ca, em là người khẳng khái, có chuyện gì anh cứ nói đi đừng ngại.”
Đổng Gia Tuấn trịnh trọng nhìn Triệu Trí Cường nói.
“Anh à, vốn dĩ hôm nay đến đây là định bỏ tiền mua lấy “bí quyết gia truyền” của chú, không ngờ chú em cũng có ý định rồi, chuyện này không biết nên làm sao?”
Triệu Trí Cường cũng thật sự là nhân tài.
Nói đến đây liền bắt đầu kể khổ.
Nói rằng mẹ già tuổi đã cao, nhà lại có 4 đứa con nhỏ phải nuôi.
Trong khi vợ ông ta cũng không có công ăn việc làm.
Vốn dĩ chỉ dựa vào một mình ông ta, bán nước có gia kiếm tiền nuôi gia đình.
Cuộc sống thật sự rất khó khăn.
Bây giờ gặp Đổng Gia Tuấn làm nảy ra ý tưởng, muốn làm một phen sự nghiệp, không ngờ lại đã chậm một bước.
Trong lúc nói chuyện, cũng là than ngắn thở dài.
Vậy mà lại bắt đầu kêu thảm, đánh ra quân bài khốn khổ.
Đổng Gia Tuấn biết, cái này ở hậu thế gọi là: EQ
{EQ: trí thông minh cảm xúc, chỉ số đánh giá khả năng xử lí tình huống về mặt lý trí của con người.}
Dùng chiêu này với hắn? Vậy ông ta chỉ có thể nếm trái đắng rồi.
Nhưng dù sao thì màn kịch này, bản thân vẫn phải phối hợp tiếp tục diễn.
“Triệu đại ca, nói thật, hôm nay em thấy anh đến đây cũng là thành tâm, vậy trước khi anh đến đã chuẩn bị bao nhiêu tiền để mua “bí quyết gia truyền” của em vậy?”
Đổng Gia Tuấn nửa cười nửa không, nhìn Triệu Trí Cường nói.
“Trước khi anh đến nghĩ rằng, dù gì cũng phải dùng 280 tệ đi.”
Thực ra Triệu Trí Cường không có nói thật lòng, hôm nay lúc trước khi ông ta đến đây.
Vốn dĩ định bỏ ra số tiền 200 tệ để mua bí quyết gia truyền của Đổng Gia Tuấn.
Không ngờ phát sinh chuyện ngoài dự kiến.
“Triệu đại ca, trước tiên em không nói đến bản thân mình cũng đang định làm, chỉ cần nói cái giá anh đưa ra này, cũng thật không có chút thành ý gì cả nha...”
Nói đến đây, Đổng Gia Tuấn liền bắt đầu phân tích viễn cảnh của việc bán trứng nướng.
Đầu tiên giá nhập trứng lộn chẳng qua chỉ có 5 xu, bán ra 2 hào, một quả liền kiếm được 1.5 hào, vậy 10 quả thì sao? 100 quả thì sao?
Cứ tính mỗi ngày bán được 100 quả.
Vậy cũng đã kiếm lời 15 tệ rồi.
Một tháng chính là 45 tệ, hai tháng kiếm về 100 tệ, còn không phải rất nhẹ nhàng sao?
Huống chi đây chỉ là tính sơ sơ, số lượng thực tế không có hạn chế.
Với lại còn có thể cùng lúc nướng khoai lang, nướng khoai tây, nướng xúc xích,... dùng bí quyết gia truyền nhà mình.
Bất kể nướng món gì đều được.
Đổng Gia Tuấn phân tích xong, ngay đến Triệu Trí Cường đều tự mình cảm thấy xấu hổ.
Cái này tương đương với, xem người ta là kẻ ngốc rồi?
“Người anh em, vẫn là anh đây suy nghĩ chưa đủ chu toàn, mong cậu đừng để bụng.”
Triệu Trí Cường thân là người trong giang hồ lâu năm, tự nhiên hiểu được gió chiều nào xoay chiều ấy.
Nhanh chóng tìm cho mình bậc thang đi xuống.
“Triệu đại ca, kỳ thực ngay từ lúc đầu anh qua đây với em đàm phán, đã không đặt địa vị đàm phán bình đẳng rồi, biết em là nông dân, nhà nghèo, cũng không có lý tưởng cao siêu gì, khẳng định thấy tiền sẽ hoa mắt.”
Nghe được lời Triệu Trí Cường, Đổng Gia Tuấn bắt đầu nắm quyền chủ động trong cuộc đàm phán.
Ngữ khí cũng cố tình giả bộ bất bình nói.
“Chẳng qua anh cũng thấy rồi đó, em ở nông thôn trong nhà có ruộng, tính ra nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống dưới cũng chả kém người nào, không sợ chết đói. Bình thường mấy loại như Hồng Tháp Sơn vẫn là có thể hút được.”
Đổng Gia Tuấn vỗ vỗ túi áo, ban nãy cố ý lộ ra hai gói Hồng Tháp Sơn chính là vì để ông ta có áp lực tâm lý.
Bằng không thì hắn làm sao nỡ mời ông ta hút Hồng Tháp Sơn chứ?
Sau này đi thương lượng làm ăn lớn, cũng sẽ cần dùng.
Nhưng dù sao đi câu cá, đầu tiên phải quăng mồi ra đã.
Hồng Tháp Sơn, cũng coi như dùng làm vốn đầu tư.
“Triệu đại ca, anh xem, số tiền anh ra giá như vậy, có phải là đang sỉ nhục trí thông minh của em, em thiếu chút tiền nhỏ đó sao?”
Nói đến đây, Đổng Gia Tuấn dùng tay chỉ vào trong nhà.
Trong đó có cả túi lớn gạo trắng, bột mì, đậu nành, dưới mái hiên còn treo thịt đã được ướp muối.
Rất là bắt mắt.
Vốn dĩ Triệu Trí Cường cũng không có để ý, bây giờ theo hướng ngón tay Đổng Gia Tuấn vừa nhìn một cái.
Ôi trời đất ơi.
Cho dù ông ta mấy năm nay kiếm được chút tiền, cũng không có giống như Đổng Gia Tuấn huênh hoang như vậy?
Mình còn dám nâng giá, tăng thêm 100 tệ?
Cho du trước khi đến đây, mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý giá giao động tầm 200, cũng còn dám nói ra sao?
Xem ra bản thân tính sai rồi.
Hình thức kinh doanh ban nãy Đổng Gia Tuấn đề cập đến.
Nghe vào tai Triệu Trí Cường. Trong phút chốc hóa thành ngân phiếu, đang dập dờn bay đầy trời.
Bất kể như thế nào, bản thân mình cũng phải nếm thử một lần.
Hôm nay nếu như có thể mua được bí quyết gia truyền kia, lại về áp dụng kế hoạch Đổng Gia Tuấn vừa mới vạch ra.
Mình còn không phải có thể kiếm được rất nhiều tiền hay sao.
Tiếc con lợn con, thì không thể ăn được thịt sói.
Đây chính là tính cách của Triệu Trí Cường.
Đúng lúc Đổng Gia Tuấn ngồi yên trên ghế câu, bày ra bộ dạng mời anh vào rọ.
“Ba.”
Đột nhiên một tiếng giòn tan vang lên…