Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy vợ con mặc dù ăn cơm canh đạm bạc, vẫn vui vẻ tươi cười.

Hắn cảm thấy rất xót xa.

Không ngừng suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể thực hiện lời hứa cho con trẻ ăn thịt?

Mặc dù mình là người làm người hai đời.

Kiếp trước lúc ở rể ở khu Đông Hải phồn hoa nhất trong nước, chứng kiến đủ loại kinh doanh anh lừa tôi gạt.

Công ty Phong Hoa, thuộc sản nghiệp của Giang gia dưới sự cố gắng của thằng ở rể là mình, cuối cùng được Ủy ban Điều tiết Chứng khoán chấp thuận để trở thành một công ty niêm yết cổ phiếu hạng A.

Nhưng ánh mắt của Đổng Gia Tuấn đột nhiên dừng lại trên tờ lịch:

Ngày 25 tháng 5 năm 1985...

Đó là một ngày khiến cho Đổng Gia Tuấn vĩnh viễn khó quên.

Đang vào mùa trái du chín.

Lúc đó Đổng Gia Tuấn về nhà ăn cơm trưa, sau đó lưu lại một phong thư đi không từ giã.

Theo đuổi vinh hoa phú quý.

Lúc Đổng Gia Tuấn đang ngẩn ngơ đi ở trên con đường cái của huyện thành, bên tai không ngừng truyền đến nghe thấy tiếng kèn của Đại hội thể thao đang diễn tập < đại hội thể dục thể thao khúc quân hành >.

Thanh âm quen thuộc lúc trầm lúc bổng.

Ngày hôm sau tình cờ là đại hội thể thao của cả huyện dành cho học sinh trung học cơ sở.

Học sinh trung học cơ sở của cả huyện đều sẽ tập trung ở sân thể dục.

Vào thời kỳ 70-80 là lễ hội rất lớn, có thể nói là ngày mà tất cả học sinh tiểu học và trung học cơ sở mong đợi nhất.

Trong thời kỳ cực kỳ thiếu thốn vật chất.

Bọn nhỏ hoặc là mong chờ Tết đến, có thể có quần áo mới có thể được ăn thịt.

Sau đó là đại hội thể thao.

Khi đó yêu cầu thống nhất trang phục, quần xanh đen, áo sơ mi trắng và giày thể thao trắng.

Tất cả các lớp đều phải di chuyển theo đội ngũ hình vuông, đồng thời tạm dừng các lớp học sớm để diễn tập. Trong thời gian 3 ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao, phụ huynh sẽ cho con cái chút tiền tiêu vặt.

Đến lúc đó có thể mua loại soda yêu thích của mình, còn có bánh mì bánh quai chèo.

Đương nhiên đều là xa xỉ phẩm bình thường thèm nhỏ dãi.

Đó là một cơ hội lớn để làm ăn...

Sau khi ăn xong, ý tưởng kiếm tiền của Đổng Gia Tuấn đã chín muồi.

Mặc dù bây giờ tiền trong túi còn sạch hơn cả khuôn mặt.

Nhưng Đổng Gia Tuấn có tay có chân có trí nhớ của kiếp trước, đương nhiên là có thể tạo ra của cải.

Mình đã móc tay với Tiểu Hổ Tiểu Phượng rồi, nếu như ngày mai không có thịt ăn thì mặt mũi của người cha còn đâu nữa.

Sau khi ăn cơm xong Đổng Gia Tuấn xem Hạ Nhã thu thập chén đũa, bồi Tiểu Hổ Tiểu Phượng lại chơi một hồi.

Sau đó dưới sự thúc giục của Hạ Nhã, hai bảo bối nằm song song ở trên giường sưởi bắt đầu ngủ trưa.

Nghe câu chuyện cố tích Cô bé quàng khăn đỏ do ba ba kể, Tiểu Hổ Tiểu Phượng chúm chím môi cười rất tươi nỉ non ba ba ba ba, thoả mãn chìm vào giấc ngủ.

"Tiểu Nhã, anh đi lên núi hái ít rau dại chắc tối mới về, đừng chờ anh cứ ăn trước đi."

Đổng Gia Tuấn dặn dò Hạ Nhã một câu, sau đó đi thẳng vào sân để lấy cái sọt đan bằng cành liễu.

Sải bước đi ra ngoài cửa.

"Trong hầm nhà mình, mặc dù cải củ cải trắng khoai tây không còn, nhưng vẫn còn củ cải muối mà. Hay anh cứ nghỉ ngơi một chút đã !?"

Phía sau truyền đến giọng nói quan tâm của Hạ Nhã.

"Không cần, anh không mệt."

Nghe thấy lời nói dịu dàng quan tâm của vợ, Đổng Gia Tuấn lại không khỏi lệ nóng chực trào, mình có tài đức gì lại cưới được người vợ hiền như vậy?

Nhưng mình lại vì thỏa mãn tham vọng của bản thân nhất quyết bỏ rơi vợ con, khiến cho Hạ Nhã thương tâm gần chết cuối cùng vùi thây trong biển lửa.

Hắn nghĩ lúc đó chắc ma quỷ xui khiến hay đơn giản là mình chính là một thằng không bằng heo chó.

Đổng Gia Tuấn vung tay vả cho mình một bạt tai thật mạnh, sau đó quay đầu tạm biệt vợ rồi sải bước đi.

Vượng Tài nhìn thấy Đổng Gia Tuấn cầm sọt rời nhà, cũng vội vàng ngoắc đuôi đi theo phía sau Đổng Gia Tuấn.

Kiếp này trọng sinh mình nhất định phải chuộc tội.

Phải trân trọng chăm sóc vợ con thật tốt.

"Ê cu, mày cầm sọt liễu muốn làm gì vậy?"

"Thực sự là mặt trời mọc từ hướng tây, con trai cả của Đổng gia lại cầm sọt liễu đi ra ngoài..."

"Cái thằng lười biếng ngay cả ruộng cũng không làm, ngày hôm nay trúng phải cơn gió lạ nào vậy?"

"..."

Thôn dân đi ngang qua nhìn thấy Đổng Gia Tuấn cầm sọt, có vài người chào hỏi Đổng Gia Tuấn, có kẻ thì xì xào bàn tán.

Đổng Gia Tuấn nhiệt tình chào hỏi mọi người, nói mình lên núi hái ít rau dại.

Dù sao đa số người trong thôn, mặc dù bọn họ đều gai mắt Đổng Gia Tuấn.

Nhưng trong trí nhớ của Đổng Gia Tuấn, lại đối xử rất tốt với Hạ Nhã.

Cái này cũng vì Hạ Nhã có nhân duyên tốt, còn nhờ cô luôn duy trì quan hệ láng giềng thân thiết.

Từ trước tới giờ cũng chưa từng ở trước mặt thôn dân khoe khoang sự ưu việt khi mình là người thành phố.

Trái lại Hạ Nhã gặp ai cũng đều rất lễ phép.

Điều này càng khiến cho Đổng Gia Tuấn chểnh mảng trách nhiệm làm chồng.

Hạ Nhã ngậm đắng nuốt cay chèo chống cái nhà này cũng nhờ thôn dân giúp đỡ không ít.

Bây giờ chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến cho Đổng Gia Tuấn cảm kích bất tận.

Dã Trư Dụ là một sơn thôn nhỏ, ba mặt toàn núi.

Tục ngữ nói gần núi thì kiếm sống dựa vào núi.

Ngoại trừ bình thường trồng trọt ra, thôn dân cũng sẽ lên núi săn thú, hái rau dại nấm núi.

Dù cải cách mở cửa đã mấy năm, nhưng trong thôn không hề có ý thức kinh thương.

Mọi người đều coi thể diện quan trọng hơn tính mạng, thậm chí cho rằng đi ra ngoài bán thổ sản vùng núi là chuyện rất mất mặt.

Thà cam chịu cảnh khốn khó.

Đây chính là cốt khí mà các thôn dân trong thâm sơn cùng cốc tự nhận sao !?

Nhưng những thứ này đối với Đổng Gia Tuấn mà nói đều không thành vấn đề.

Bây giờ không phải thời đại so ai càng nghèo càng quang vinh, mà là phải có tiền mới có thể ăn thịt.

Mới có thể khiến cho vợ con vui sướng hạnh phúc.

Làm người của hai đời mới cảm nhận được sâu sắc, mặt mũi là cái éo gì?

Kiếm tiền mới là vương đạo.

Làm sao thoát khỏi khốn khó, mới có thể vĩnh biệt bần cùng.

Vừa rồi lúc ăn cơm Đổng Gia Tuấn đã nghĩ đến.

Hiện tại mặc dù ở trong đầu mình toàn là ý tưởng làm giàu.

Nhưng vấn đề mình chỉ có hai bàn tay trắng, làm gì có vốn để kinh doanh.

Những chuyện khác thì có thể suy tính lâu dài.

Nhưng chuyện ăn thịt đã hứa với Tiểu Hổ Tiểu Phượng, nhất định phải lập tức thực hiện.

Vậy cũng chỉ có kinh doanh không cần vốn trước.

Hiện tại đang là thời khắc giao mùa xuân hạ, rau dại trên núi đối với người thành phố, đó chính là sản vật cực kỳ hiếm.

Chỉ cần mình chịu khổ chịu cực, đối với Đổng Gia Tuấn từ nhỏ đã ăn quen rau dại, nấm rừng mà nói, cũng không phải quá khó.

Nghĩ đến bản thân sau khi hái được rau dại nấm rừng, ngày mai là có thể đem lên thành phố bán lấy tiền. Đổng Gia Tuấn không khỏi tràn đầy lòng tin.

Trên núi cây cối um tùm, bạt ngàn tươi tốt.

Đám chim chóc đang hót vang.

Trên mặt đất thỉnh thoảng có sóc thỏ rừng gà rừng xẹt qua.

Đổng Gia Tuấn cầm xẻng nhỏ trong tay, chứng kiến mục tiêu rau dại bèn dùng xẻng đào lên.

Mãi đến khi ráng màu đầy trời, mặt trời chiều ngả về tây.

Trong sọt liễu đã chứa đầy cây tỏi, rau chân khỉ, rau chùm ngây, mầm ngải cứu, bắp cải koji, bồ công anh...

Những thứ có đầy trên núi, lại chính là mỹ vị trên bàn ăn ở trong thành phố.

Những loại rau dại này dĩ nhiên không dùng phân bón hóa học, hoàn toàn tự nhiên, vô hại.

Dù là chiên xào luộc hấp hay là nấu canh.

Đều là mỹ vị nhân gian.

Nhưng ở chỗ này mọi người thường ăn rau chấm nước tương nước để, để giữ giữ được hương vị và dinh dưỡng ban đầu không bị mất mát.

Nhưng đổi thành kiếp trước, Đổng Gia Tuấn dù biết những sản vật sơn dã này có thể bán lấy tiền.

Nhưng hắn tự cho rằng mình thanh cao tuyệt sẽ không bỏ được tự tôn rắm chó của mình.

Dù sao ở thập niên tám mươi, phần lớn tư duy vẫn là bảo thủ không chịu thay đổi.

Thà chịu đói, cũng không muốn chường mặt ra ngoài buôn bán vì sợ mất mặt.

Huống chi là ở một vùng hẻo núi lánh.

Đang chuẩn bị lên đường trở về nhưng lại không thấy bóng dáng của Vượng Tài.

Chẳng lẽ nó đã về nhà trước?

"Vượng Tài... Vượng Tài..."

Đổng Gia Tuấn hướng về phía rừng sâu núi thẳm hô liên tục mấy tiếng vẫn không có tiếng trả lời, vì vậy bèn chuyển sọt liễu sang đeo ở trước người.

Vừa định xoay người, đột nhiên thấy hoa mắt.

"Ai ui má ơi..."

Đổng Gia Tuấn sợ đến mức quát lớn, không kìm được lùi lại mấy bước lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK