Đổng Gia Tuấn cầm sổ tiết kiệm trả lại cho Phùng Chấn Đông, thu lại bộ mặt cười đùa, trịnh trọng nói:
“Tiểu Đông, Đại Huy, tiền này tớ không thể cầm, việc làm ăn khẳng định phải làm, nhưng hiện tại chưa có hướng đi nào cụ thể, nếu như có thật sự làm, đến khi đó ba anh em cùng nhau làm.”
Đổng Gia Tuấn không còn che giấu nữa.
Lập tức kể về chuyện trong ba ngày đại hội thể dục diễn ra vừa qua, mình đã đến cổng của đại hội; bán quả cây du, rau rừng, bán bánh kẹp sợi khoai tây rán, còn có nướng trứng gà lộn.
Cũng nhắc đến chuyện hôm nay mình đã đến trường trung học số một, xác nhận rõ đơn đặt hàng ra sao, ước tính ngày mai cũng có thể kiếm được chút tiền.
Đổng Gia Tuấn nói xong một tràng, lập tức khiến hai người triệt để đứng hình.
Nhớ năm xưa, Đổng Gia Tuấn mặc dù xuất thân nông thôn, nhưng luôn nỗ lực học hành, thành tích cũng rất tốt.
Lại thêm việc Đổng Gia Tuấn không xem nhẹ bản thân, rất có ngạo khí.
Chính vì vậy mới được Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy, hai người bạn có gia thế tốt này công nhận.
Sau này theo thời gian, ba người càng ngày càng ăn ý.
Vậy nên mới kết thành tam giác sắt.
Nhưng hai bọn có có làm sao cũng không thể ngờ, Đổng Gia Tuấn vậy mà lại bỏ qua mặt mũi, đến cổng đại hội thể dục bán rau rừng.
Việc này theo góc nhìn của họ, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Với cả chỉ dùng thời gian ba ngày ngắn ngủi, lại có thể kiếm được mấy trăm tệ, đúng là đã đánh vỡ thế giới quan của họ.
Huống chi còn đạt được sự tán đồng lãnh đạo trường trung học số 1, đưa cho hắn đơn đặt hàng lớn như vậy.
Lần này lại có thể kiếm thêm mấy trăm tệ rồi.
Chỉ trong vòng mấy ngày, vậy mà số tiền kiếm được bằng tiền lương cả năm của họ.
Khiến hai người họ cảm thấy, thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn Đổng Gia Tuấn, hoàn toàn là ánh mắt khi nhìn thấy quái vật.
Không ngờ cái người có chết cũng kiên quyết không vì nửa đấu gạo mà cúi đầu như hắn, lại vì để vợ con có thể được ăn thịt, mà đi làm việc kinh doanh nhỏ không vốn như bán quả cây du.
Là người từ nhỏ lớn lên trong huyện, ăn lương thực được phân phát.
Trong cái huyện này, bố mẹ đều có địa vị khiến người khác tôn kính.
Bọn họ làm sao biết được sự khó khăn của người khác chứ?
Càng không có cách nào tưởng tượng nổi, ở Dã Chư Dụ, Đổng Gia Tuấn một nhà sống trong hoàn cảnh như thế nào?
Hôm đó ở cổng Công Giao Xã, Phùng Chấn Đông bắt gặp Hạ Nhã tay cầm xấp vải mới mua.
Đổng Gia Tuấn cũng cầm kẹo mua cho bọn trẻ.
Cậu ta tưởng rằng đây là cuộc sống của Đổng Gia Tuấn sau khi kết hôn, hằng ngày mua củi gạo dầu muối là chuyện thường nhật mà thôi.
Cậu ta không biết rằng, đây là lần đầu tiên Hạ Nhã quay về huyện thành sau ba năm kết hôn.
Cũng là lần đầu tiên Đổng Gia Tuấn mua đồ cho tụi nhỏ.
Nghèo đến nỗi nằm ngoài sức tưởng tượng của người giàu có.
Trong lòng Phùng Chấn Đông và Ngô Văn Huy thật sự cảm thấy nể phục Đổng Gia Tuấn.
Co được duỗi được, xứng đáng là một bậc đại trượng phu.
Là một người đáng để kết giao.
Càng đáng để hai người bọn họ hết lòng giúp đỡ.
Đổng Gia Tuấn thấy hai người đang dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn mình, lập tức cảm giác giống như trên đầu mình mọc thêm một cặp sừng không bằng vậy.
“Hai người đừng có nhìn tớ như vậy nữa, sao tớ cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh, có chút sợ nha?”
“Gia Tuấn, ba ngày không gặp, đang lau mắt mà nhìn đây. Không thể ngờ cậu có thể đặt xuống sĩ diện, vậy mà nuốt trôi được trái đắng này. Đường đường một sinh viên hàng đầu y khoa, dĩ nhiên dám ở trước mắt học sinh toàn huyện nướng trứng lộn, cũng chỉ có một mình cậu làm được, phục cậu rồi...”
Phùng Chấn Đông dựng ngón cái, thật lòng khen ngợi nói.
“Gia Tuấn, quốc gia hiện tại đang cải cách mở cửa, vùng duyên hải đang hừng hực khí thế rồi, nếu như cậu có phương hướng gì cứ việc nói ra, bất kể là tin tức hay là tiền bạc, bọn tớ đều hỗ trợ cậu hết lực.”
Ngô Văn Huy nâng ly rượu lên, sau đó hướng sang Phùng Chấn Đông nói:
“Lời tớ vừa nói cậu có nghe không vậy, nói đi, ý cậu sao?”
“Còn phải hỏi nữa sao! Tớ ủng hộ ý nghĩ của cậu, nếu có việc cần, tớ sẽ giơ cả hai chân ủng hộ nha.”
- Keeng.
Phùng Chấn Đông cũng nâng ly, ba ly rượu chạm vào nhau, bắn lên bọt rượu tung ra ngoài.
Ba trái tim đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Sau khi từ Túy Tiên Cư đi ra, Đổng Gia Tuấn tạm biệt Phùng Chấn Đông cùng Ngô Văn Huy, cưỡi lên xe đạp đi thằng về nhà.
Mặt trời đỏ như máu, treo trên đường chân trời.
Gió mát đầu hạ, thật sự sảng khoái.
Thổi lên trên người Đổng Gia Tuấn, giống như đang được bàn tay của Hạ Nhã đang vuốt ve mình vậy, khiến khắp các lỗ chân lông của Đổng Gia Tuấn đều cảm thấy thư giãn.
Hôm nay ba người uống hết hai chai rượu trắng, vốn dĩ hai người kia còn định uống thêm bia.
Nhưng bị Đổng Gia Tuấn ngăn lại.
Trọng sinh quay về, hắn đã đặt ra quy tắc cho chính mình.
Trừ trường hợp bắt buộc, bằng không khi uống rượu nhất định phải giới hạn bản thân.
Kiếp trước còn không phải do bản thân uống say, bước chân lảo đảo đi trên ban công tầng 28, kết quả mới trượt chân ngã xuống.
May mắn là, hắn trọng sinh quay về trong nhà ở Dã Chư Dụ.
Khiến hắn có cơ hội ngăn chặn hỏa hoạn phát sinh, cũng có cơ hội chuộc tội với vợ con.
Còn có thể cùng Hạ Nhã ân ân ái ái, đến bạc đầu răng long cũng không chia lìa.
Lỡ như hôm nào đó uống say rồi, mình lại xuyên việt quay về làm kẻ ở rể, vậy không bằng tìm miếng bọt biển đập đầu chết quách đi cho rồi?
Đổng Gia Tuấn không nghiện thuốc, không nghiện rượu, không háo sắc.
Hiện tại chỉ có một sở thích duy nhất: Kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền...
Khiến Hạ Nhã mỗi ngày đều cười vui vẻ.
Khiến Tiểu Hổ Tiểu Phượng được vui vẻ trưởng thành.
Sau đó nắm tay nhau, từ từ già đi.
Hôm nay ở trên rượu
Hai người anh em sau khi biết được suy nghĩ của Đổng Gia Tuấn, liền không chút giấu diếm nói hết những tin tức bản thân biết được cho hắn.
Đổng Gia Tuấn cũng chỉnh lý lại những ký ức của mình đối với thời đại này.
Một lần nữa kiểm chứng lại, những cơ hội trong kí ức kiếp trước.
Chẳng qua những thứ này, vẫn tiếp tục phải kiểm chứng lại mới được, Đổng Gia Tuấn hiện tại không có cơ hội kiểm chứng đúng sai.
Rất nhanh đã về đến cổng nhà.
Tiểu Hổ Tiểu Phương đang ở trong sân, trong tay mỗi người đều đang kéo “tàu hỏa” hôm qua mình làm cho.
Trong miệng không ngừng kêu “tu tu”.
Người chạy người đuổi, chơi đùa rất vui vẻ.
Nghe tiếng sủa của Vượng Tài, hai đứa lập tức bỏ xuống tàu hỏa trong tay, cùng nhau dang tay nhào về phía Đổng Gia Tuấn.
“Ba ba, có mang đồ ăn ngon về không?”
“Ba ba, ba đi đâu vậy, Tiểu Phượng rất nhớ người nha.”
“Tiểu Hổ con xem lại con kìa, vừa mới gặp cũng không hỏi thăm ba ba có mệt hay không, lập tức liền đòi đồ ăn ngon. Còn không hiểu chuyện bằng em gái, ít ra còn biết nhớ ba ba.”
Hạ Nhã đang đeo tạp dề, biết rằng Đổng Gia Tuấn đã về, liền từ trong bếp đi ra đón.
Giả bộ trách mắng Tiểu Hổ.
“Ba ba mang đồ gì ngon về thế?”
Không ngờ Tiểu Phượng đang được Đổng Gia Tuấn ôm trong lòng, mũi khịt khịt ngửi được mùi thơm, nhưng lại không nhìn thấy.
Bèn khe khẽ nói nhỏ bên tai của ba ba.
“Mụ mụ thiên vị, mụ xem xem em gái không phải cũng đang hỏi ba ba có mang đồ ăn ngon về không hay sao?”
Tiểu Hổ bị Hạ Nhã quở trách vốn dĩ cũng cảm thấy có chút hối lỗi, không ngờ lại nghe thấy Tiểu Phượng cũng đang hỏi ba ba có mang theo đồ gì ăn ngon về không; thằng bé lập tức tìm được lý do kháng nghị.
“Con đó, đúng là không chịu thiệt thòi chút nào cả?”
Hạ Nhã nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Tiểu Hổ, không nhịn được dùng tay lau mũi cho thằng nhỏ, bất đắc dĩ nói.
“Mụ mụ, con chỉ là hỏi ba ba có mang đồ ngon về không, con cũng không có đòi hỏi nha.”
Tiểu Phượng cũng rất nhanh phản ứng lại.
Ban nãy được mụ mụ khen ngợi, trong lòng Tiểu Phượng cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng qua là vẫn không kìm được mà khe khẽ hỏi ba ba.
Tiểu Phượng cũng cảm thấy hơi ngượng, nhưng vẫn có ý ngụy biện nói.
“Táng táng tang, mọi người xem xem đây là cái gì?”
Đổng Gia Tuấn vừa nói, vừa cho tay ra sau lưng cầm ra một vật.
Nhìn thấy món đồ trong tay Đổng Gia Tuấn.
Những người trong sân, nhất thời trợn tròn mắt...