Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã đeo kính không bao giờ nghĩ rằng chàng trai mới ngoài đôi mươi này, đã là cha của hai đứa trẻ.

Không khỏi kinh ngạc.

"Khụ khụ, thầy à, nhà em sinh đôi một trai một gái không trái chính sách, chuyện trái với chính sách em đâu dám làm."

Đổng Gia Tuấn thấy buồn cười trước biểu cảm của gã đeo kính.

Ngượng ngùng ho khan che giấu sự bối rối của mình. Mình quả thật cũng quá ghê đi.

19 tuổi sinh con.

Đột nhiên làm cha của hai đứa con nít.

Ai ngờ gen của mình mạnh như vậy?

Nhưng nghĩ đến khuôn mặt non nớt đáng yêu của Tiểu Hổ Tiểu Phượng toàn thân, Đổng Gia Tuấn lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu cùng sức mạnh.

"Cháu thật sự quá hạnh phúc, sinh đôi nam nữ nha."

"Hèn gì cháu cố gắng như vậy, xem ra không liều mạng cũng không được."

Bà cô bán kem cùng bà cô bán cá vàng hâm mộ nói.

"Không tệ nha chàng trai, 22 tuổi đã làm việc chăm chỉ như vậy, chắc chắn tôi phải ủng hộ cậu rồi, cậu chờ tôi trở về lấy cà mèn đã."

Gã đeo kính thấy mình không có gì đựng tương, nghĩ đến Đổng Gia Tuấn tuổi còn trẻ lại đã là cha của hai đứa trẻ.

Quả thực cũng không dễ dàng.

Vì vậy trở về lấy cà mèn để qua đây đựng tương.

"Nhóc bách phát bách trúng, hai phát pháo được Long Phượng thai, bội phục vô cùng bội phục."

Ông chú bán đồ uống ít nhiều có chút cay cay Đổng Gia Tuấn, lúc này rốt cục nắm được cơ hội trêu chọc.

"Ha hả, bình thường bình thường, đệ tam toàn huyện. . ."

Đổng Gia Tuấn biết ông chú cũng không có ác ý, đương nhiên cũng không để bụng, làm bộ chắp tay một cái nói.

Mọi người đang cười nói thì gã đeo kính đã vòng trở lại rồi.

Cầm trong tay cà mèn phía sau còn có một số người cùng đi.

"Này cậu, tôi lấy rau nha."

Gã đeo kính lấy bốn nắm rau rừng, khúc ma thái, bồ công anh, ngải cứu, cây tỏi nhỏ mỗi loại một nắm.

Sau đó lại mua 4 muỗng tương.

Tương thì Đổng Gia Tuấn chỉ bán 2 xu một muỗng, thực ra cũng là vì rau rừng bán chạy.

Đổng Gia Tuấn cũng không định kiếm quá nhiều.

"Đây là 2 hào, không sai chứ !?"

Gã đeo kính lấy ra 2 hào đưa cho Đổng Gia Tuấn, nói tiếp.

"Vừa rồi tôi đã tuyên truyền với đồng nghiệp giúp cậu, tuổi còn trẻ đã là cha của hai đứa trẻ, trọng trách trên vai rất nặng, năng lực chúng ta có hạn chỉ có thể góp chút sức mọn giúp cậu."

Gã đeo kính nói xong bèn vẫy tay ra sau, các nam nữ giáo viên đi cùng lần lượt đến mua rau rừng.

"Thầy à cảm ơn thầy. Thứ này mời ngài dùng thử."

Đổng Gia Tuấn vội bốc một nắm cát cánh, đuổi theo nhét vào trong túi của gã đeo kính.

Đối nhân xử thế phải biết cảm ơn.

Vào thập niên tám mươi tố chất của giáo viên còn rất cao, Đổng Gia Tuấn khá cảm động.

Cũng không phải mình nhất định phải kể khổ hoặc khoe khoang Long Phượng thai, chỉ là tán gẫu đối đáp để bắt mối.

Ngẫm lại kiếp trước mình ở trên thương trường, bao âm mưu lừa lọc, phản bội hãm hại.

Người ở thời đại này, nhân tính cùng sự nhiệt tình từ trong tận xương tuỷ, mới là thứ có thể chạm đến trái tim nhiều nhất.

Mặc dù ở thời đại thiếu thốn vật chất.

Nhưng ngay khi mở ra kinh tế thị trường, rồng rắn hỗn tạp.

Vì quyền lợi không từ thủ đoạn.

Mới khiến cho rất nhiều người lầm lạc.

"Này nhóc, nhóc nhìn kỹ nha chị lấy 3 nắm."

"Còn đây là của anh, anh lấy 5 nắm."

"Anh lấy nhiều hơn chút, lát nữa còn đưa đến cho ba mẹ, vừa đến mùa xuân là nhắc tới những món rau rừng này."

"Cho cô 3 muỗng tương."

"Cho chú 4 muỗng tương."

". . ."

Đợi Đổng Gia Tuấn sau người trơ lại sạp của mình, các giáo viên do gã đeo kính kêu tới đã cầm số rau rừng vừa nắm cho Đổng Gia Tuấn xem.

Sau đó dồn dập trả tiền.

Chỉ chốc lát sau rau rừng trong rổ đã bán ra hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới một phần tư ở đáy rổ.

Bận rộn buôn bán liên tục đến tận hơn 1 giờ trưa.

Lúc này Đổng Gia Tuấn mới cảm giác bụng mình kêu rột rột.

Vì vậy hắn lấy cái bánh bột ngô lớn để trong túi mang từ nhà vào hồi sáng, cắn từng miếng từng miếng.

"Nhóc mua chai soda uống đi, ăn như vậy sẽ bị nghẹn đó."

Ông chủ bán nước có ga thấy Đổng Gia Tuấn lấy ra bánh ngô, vẫn không quên mời chào nước có ga của mình.

"Dạ được rồi chú, cháu tiết kiệm chút tiền, lát nữa còn mua cho con vài món đồ."

Đổng Gia Tuấn ngửi được soda người khác vừa mua, đứng ở bên cạnh hắn uống ừng ực.

Mùi chanh thơm ngát đập vào mặt.

Dù thèm đến nuốt nước miếng.

Nhưng nghĩ đến vợ con đang ở nhà, giương mắt ngóng trông hắn mang đồ ăn ngon trở về.

Làm sao hắn nỡ bỏ mấy xu mua soda?

Nghĩ đến con gái cùng vợ, Đổng Gia Tuấn không còn thèm soda nữa, lấy ra bình nước sôi để nguội để ở trong túi.

Nốc ực ực mấy hớp.

Khoảng đến hơn 3 giờ chiều, tương, rau dại mà Đổng Gia Tuấn mang theo đã bán hết sạch.

Vui vẻ tạm biệt các cô các chú. Nhảy lên xe.

Đạp xe đi đến trước cổng Cung Tiêu Xã huyện mới dừng lại, móc hết tiền trong túi ra đếm.

Vừa rồi hắn không đếm tiền khi còn ở cổng sân vận động, cũng bởi lo người chung quanh thèm thuồng đố kị.

Tài không lộ ra ngoài.

Dù ở thời đại nào cũng đều là đạo lý vững chắc như núi.

Giàu lên trong im lặng, mới là vương đạo.

Ngày hôm nay quả du, rau rừng cộng thêm tương, tổng cộng bán được 19.79 tệ.

Đây là khoản tiền đầu tiên Đổng Gia Tuấn kiếm được từ khi trọng sinh.

Không khỏi khiến cho hắn vô cùng cảm khái.

Đi vào Cung Tiêu Xã huyện, Đổng Gia Tuấn trong túi có tiền cảm thấy mình vô cùng mạnh mẽ, vòng quanh quầy hàng dạo một vòng.

Sau đó hăng hái yêu cầu nhân viên bán hàng lấy hàng hóa mà hắn cần:

1 miếng xà phòng, 1 cân muối tinh, 1 cân đường trắng, 10 hộp diêm, một cái bóng đèn 15W, cuối cùng Đổng Gia Tuấn còn mua thêm 1 tệ kẹo bát bảo.

"Tổng cộng là 3.07 tệ."

Nhân viên bán hàng lạnh lùng nhìn Đổng Gia Tuấn nói.

Đổng Gia Tuấn lấy tiền xu ra đếm, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng.

Bỏ tất cả những thứ này vào trong túi, sau đó nghênh ngang ra cửa rời đi.

Gần Cung Tiêu Xã có cửa hàng lương thực được mặc cả, cũng phải từ tháng 3 năm 1985 quốc gia mới bắt đầu cho phép mở thị trường lương thực.

Hiện tại bắt đầu thực hành chế độ song quỹ.

Một số cửa hàng lương thực có quầy mặc cả, vừa may ở gần Cung Tiêu Xã có một tiệm lương thực mặc cả mới vừa khai trương không lâu.

Đổng Gia Tuấn đã nhắm trúng mục tiêu ngay khi vừa đạp xe qua đây.

Đi vào tiệm lương thực mặc cả, Đổng Gia Tuấn mua 10 cân bột mì, 10 cân gạo, 2 cân dầu nành.

Do đây là tiệm mặc cả, có thể không cần tem phiếu lương thực.

Nếu ở hai tháng trước, không có tem phiếu lương thực không thể mua được gạo và mì.

"10 cân gạo giá 1 tệ 9 hào, 10 cân bột mì giá 2 tệ, 2 cân dầu nành giá 1 tệ 8 hào, tổng cộng 5 tệ7 hào."

Dù sao cũng là tiệm lương thực mặc cả, trên mặt của nhân viên bán hàng còn tươi cười.

So với bộ mặt lạnh như tiền của nhân viên bên Cung Tiêu Xã, bên này nhìn thôi cũng khiến người ta thoải mái hơn.

"Đây là 5 tệ 7, anh đếm lại xem đã đủ chưa?"

Đổng Gia Tuấn đếm tiền xong đưa tới, sau khi nhân viên cửa hàng xác định đủ tiền, Đổng Gia Tuấn mới rời khỏi.

Nhớ tới còn chưa mua thịt.

Ngày hôm qua đã đồng ý với hai tiểu bảo bối ngày hôm nay sẽ mua thịt cho hai con ăn.

Nghĩ đến trong túi mình cũng không có phiếu thịt, muốn mua thịt thật đúng là gian nan!

"Nè, đại ca."

Đang đứng sững sờ nghĩ ngợi, Đổng Gia Tuấn đột nhiên cảm giác bả vai bị người ta vỗ một cái.

Hắn giật nảy mình lập tức quay đầu nhìn lại. . .

*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK