Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khỏi nói bọn nhỏ, mà ngay cả Hạ Nhã khi nhìn mấy món Đổng Gia Tuấn mang về, cũng trợn mắt kinh ngạc.

Chỉ thấy trong tay Đổng Gia Tuấn là thịt nướng lu, thịt lợn sợi xào.

Đây là Mã Chấn Đông đặc biệt gọi cho Hạ Nhã và bọn nhỏ.

Số lượng đồ ăn tương đối nhiều.

Đồng thời Đổng Gia Tuấn cũng đem toàn bộ số chân giò, cá sốt hành lá mấy món đồ ăn thừa kia mang về.

Mã Chấn Đông và Ngô Văn Huy hai người thường xuyên ăn nhà hàng.

Cũng không ăn nhiều, chủ yếu uống rượu và nói chuyện.

Đổng Gia Tuấn ăn một chút, nhưng đồ ăn thật sự rất nhiều.

Kết quả vẫn còn lại hơn một nửa.

“Anh sao lại vừa ăn vừa gói mang về? Làm vậy có phải có chút mất mặt không?”

Hạ Nhã nhìn mấy món ăn trước mặt, những đồ này ngay cả tết cũng không ăn nổi nha. Chẳng qua vẫn cảm cảm thấy có chút ngượng, nhắc nhở nói.

“Có gì phải ngại chứ? Chỉ cần vợ và các con thích ăn, mặt mũi của anh có đáng gì chứ? Lãng phí mới là đáng hổ thẹn.”

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy biểu tình của Hạ Nhã, cười xòa nói.

Nghĩ lại ngay cả giới thượng lưu ở Hồng Kông cũng có thói quen gói đồ mang về, mình có gì mất mặt cơ chứ?

Huống chi quốc gia sau này cũng cổ vũ chủ chương tiết kiệm, tránh lãng phí.

Toàn dân đều hình thành chung một nhận thức.

Đây là hy vọng vọng của dân tộc.

Đổng Gia Tuấn nhìn hai tiểu bảo bối đang khịt mũi, ngước mắt chờ mong.

Liền đưa cho mỗi đứa một miếng thịt nướng lu.

Sau cùng cầm ra một miếng, nhân lúc Hạ Nhã quay đầu nhìn hai đứa nhỏ, bất ngờ cho vào miệng của Hạ Nhã.

“Em cầm một ít đưa qua cho bố mẹ trước, đợi em về rồi nhà mình ăn cơm,cơm tối xong bắt đầu phải bận rộn rồi, tối nay sẽ bắt đầu có người đưa rau dại đến.”

Hạ Nhã nhanh nhẹn chia số đồ ăn Đổng Gia Tuấn đem về thành hai phần, sau đó nhanh chân bước ra cửa, mang đồ đưa cho bố mẹ chồng.

“Người vợ như này, trên trời khó kiếm, dưới đất khó tìm, vậy mà còn hiếu thuận hơn cả mình.”

Đổng Gia Tuấn nhìn theo bóng lưng vợ, không kìm được cảm khái nói.

“Ba ba, thịt nướng lu ăn ngon ngon, Tiểu Hổ còn muốn ăn.”

“Tiểu Phượng cũng muốn ăn…”

Hai tiểu bảo bối lần đầu tiên được ăn đồ ăn ngon như vậy, ăn rất hưng phấn vui vẻ, Đổng Gia Tuấn mỉm cười nhìn hai đứa.

Nội tâm tràn đầy cảm giác thành tựu.

“Bây giờ không thể ăn nữa, sắp ăn cơm rồi, đợi lát nữa đến bữa rồi ăn.”

Đúng lúc Đổng Gia Tuấn quay người định lấy thêm cho bọn nhỏ, Hạ Nhã nhanh chân bước vào nhà.

Hai đứa nhỏ không sợ ba ba.

Nhưng đối với mụ mụ thì vẫn có chút e ngại.

Thế là cũng không có lên tiếng, phụng phịu đi vào trong giường sưởi, ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Hạ Nhã dọn cơm mang lên.

“Miếng thịt nướng lu lớn như vậy, nếu như lại cho bọn nhỏ ăn thêm nữa, em sợ tối bọn nó sẽ bỏ bữa, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển thể chất của con.”

Hạ Nhã thấy hai đứa đã đi vào phòng, nhắc nhở Đổng Gia Tuấn.

“Đã rõ, thưa bà xã đại nhân.”

Đổng Gia Tuấn nhìn những món ăn Hạ Nhã dọn lên, là cơm độn ngô, không khỏi ỉu xìu hỏi:

“Anh không biết là gạo hết rồi? Nếu không đã mua chút gạo mang về?”

“Gạo thì vẫn có, nhưng không thể ngày nào cũng ăn gạo trắng được, ngày ngày ăn bột mì, vậy ngô để trong kho phải làm như nào?”

Hạ Nhã dù sao cũng sống quen cảnh khổ cực rồi, tuy rằng bây giờ có chút tiền.

Nhưng trong nhà còn nhiều việc cần dùng đến.

Làm sao nỡ ngày ngày ăn gạo trắng cơ chứ?

Nhưng nghĩ lại Đổng Gia Tuấn ở trước mặt con móc ngoéo làm tin. Cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Em nói cũng có lý, lương thực thô trong nhà phải nghĩ cách tận dụng mới được, như này đi, hôm nào rảnh anh đi tìm mua một con lợn con, đến mùa đông, nhà mình liền có thể mổ lợn ăn tết rồi.”

Đổng Gia Tuấn suy nghĩ một lúc, liền tưởng tượng ra cảnh tượng ngày đông tháng chạp mổ heo ăn tết.

Tuyết lớn rơi đầy trời, cũng là những thời gian nhàn rỗi của người dân trong thôn, mọi người rầm rộ mổ lợn ăn tết.

Nếu như mình cũng nuôi một con, không, hai con.

Đến khi đó đưa bố mẹ mổ một con, nhà mình mổ một con, chàng cảnh đấy sẽ hoành tráng cỡ nào chứ?

Hai tiểu bảo bối, khi đó không phải ngày nào cũng được ăn thịt hay sao?

Cả một con lợn muốn ăn phần nào liền cắt chỗ ấy. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta hưng phấn rồi.

Đến khi đó, cho dù Hạ Nhã muốn ăn lương thực thô.

Ha Ha, nếu như người ăn hết rồi, vậy lấy gì cho lợn ăn đây?

Đúng, dứt khoát quyết định như vậy đi.

“Anh nói gì… nuôi lợn? Như vậy không phải sẽ tốn rất nhiều lương thực?”

Hạ Nhã nhìn Đổng Gia Tuấn ngồi đó suy tính, thật sự không hiểu trong đầu chồng mình đang nghĩ cái gì nữa?

Nói ra thì mình cũng coi như hiểu rõ về Đổng Gia Tuấn đi.

Nhưng mấy ngày gần đây, Hạ Nhã cảm thấy Đổng Gia Tuấn so với trước đây không giống, thật sự khác biệt rất lớn.

Khiến cô cảm thấy giống như mình xuất hiện ảo giác vậy.

“Đương nhiên rồi, nuôi hai con, lại nuôi thêm một ít ngan và ngỗng, phải khiến nhà ta trở nên náo nhiệt lên mới được.”

Đổng Gia Tuấn đang tưởng tượng cảnh trong sân:

Có chuồng lợn, lại có gà, ngan, ngỗng, chó. Khung cảnh náo nhiệt như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sau mê.

Dù sao thì ngôi nhà lá này, cũng chứa đầy kỉ niệm ấm áp của mình.

Đợi sau này có tiền rồi, lại xây thêm một ngôi nhà gạch.

Không, xây nhà lầu cũng được.

Đến khi đó, muốn trở về cái không khí này, sợ là cũng không được nữa.

“Anh… anh định biến nhà mình thành thú cầm viên hay gì?”

Hạ Nhã trợn tròn mắt nhìn chồng, còn tưởng do buổi trưa Đổng Gia Tuấn đã uống quá chén.

Liền vươn tay sờ sờ lên trán của hắn, cũng không giống nói mớ?

“Ba ba, thú cầm viên, Tiểu Hổ thích thích thú cầm viên.”

“Ba ba, Tiểu Phượng cũng thích thích thú cầm viên.”

Hai đứa nhóc lúc này đã ăn no, bụng nhỏ căng tròn, đánh cái “ợ” nói.

“Thấy chưa, bốn người tham gia bầu cử, ba người bỏ phiếu đồng ý, thiểu số phải nghe theo đa số, cứ thế quyết định đi.”

Đổng Gia Tuấn nhìn hai tiểu bảo bối, đang vui mừng phấn khích nhảy tới nhảy lui trên giường sưởi.

Bèn trêu đùa Hạ Nhã nói.

“Em đang nghĩ, khó khăn lắm mới kiếm được ít tiền, lỡ như không may xảy ra chuyện gì? Anh nói xem tiền đều mua lợn con hết rồi, lúc đó biết phải làm sao?”

Hạ Nhã nhìn biểu cảm của chồng và con, bất đắc dĩ cười khổ nói.

Chút ít tiền trong tay, cầm còn chưa kịp ấm nha?

Nếu như lại mua lợn con, vậy thừa lại cũng không còn bao nhiêu nữa.

“Tiểu bảo bối vui vẻ rồi, đại bảo bối lại không vừa ý, như vậy không được, em yên tâm đi, tiền mua lợn con để anh giải quyết, tiền trong túi em chính là két sắt, chỉ có vào không có ra.”

Đổng Gia Tuấn nghe xong lời Hạ Nhã, mới hiểu nguyên nhân vợ không ủng hộ, lập tức nói.

Thực ra từ khi đưa tiền cho Hạ Nhã cất giữ, Đổng Gia Tuấn đã không có ý định lấy lại.

Phụ nữ cần cảm giác an toàn.

Trong tay có chút tiền, như vậy cuộc sống mới bớt đi lo lắng. Đây cũng chính là tiêu chuẩn hạnh phúc được quốc gia ủng hộ ở hậu thế.

Nghe được lời này của Đổng Gia Tuấn, lúc này Hạ Nhã mới cảm thấy an tâm, cũng giơ lên ngón cái vui vẻ nói:

“Em cũng đồng ý, bốn người tán đồng, toàn phiếu thông qua.”

“Mụ mụ cười rồi, toàn phiếu thông qua.”

“Mụ mụ cười lên thật là đẹp nha.“

Trong lòng Tiểu Hổ Tiểu Phượng mụ mụ vĩnh viễn là người đẹp nhất.

Đổng Gia Tuấn thấy Hạ Nhã vui vẻ rạng rỡ, cũng không kìm được mà ngắm nhìn say mê.

“Tiểu Phượng, con và mụ mụ ai xinh đẹp hơn nào?”

Đổng Gia Tuấn trêu đùa Tiểu Phượng nói.

“Mụ mụ xinh đẹp, Tiểu Phượng cũng xinh đẹp…”

Tiểu Phượng giảo hoạt cười, nói xong liền nhảy từ trên giường sưởi xuống chạy mất hút.

“Con nhỏ này, hai bên đều không để đắc tội, cũng thật giảo hoạt nha.”

Đổng Gia Tuấn và Hạ Nhã nhìn thấy một màn này, chỉ nhìn nhau cười.

Đột nhiên Tiểu Phượng lại hớt hớt hải hải chạy về, trong miệng lẩm bẩm nói: “Mụ mụ,... không hay rồi, nhiều người quá.”

Vượng Tài ở ngoài sân cũng sủa lên không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK