Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, không cần Đổng Gia Tuấn mở miệng, Tiểu Hổ nhìn dĩa củ cải trên bàn liền đau khổ nói:

"Ba ba nói không tính gì hết, ngày hôm nay không có thịt."

"Mụ mụ gạt con, nói láo con nít sẽ bị sói ăn, đồ ăn ngon ở chỗ nào chứ?"

Tiểu Phượng cũng có chút bất mãn, hét lên.

"Đều tại anh, còn ngoéo tay thắt cổ với hai đứa nó, giờ anh biết sự lợi hại của hai tiểu thần thú này chưa, đúng là không khiến người ta bớt lo mà."

Hạ Nhã vừa nói chuyện, trong tay bưng một đĩa thịt luộc hấp tỏi để lên trên bàn, bất đắc dĩ cười nói.

"Oa oa, thịt thịt."

"Thơm quá. . . thịt thịt thật là thơm nha."

Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang càu nhàu; đột nhiên thấy mụ mụ bưng một đĩa thịt luộc hấp tỏi để lên trên bàn, lập tức sướng đến hai cái đầu nhỏ lúc lắc.

Vừa hít lấy hít để, vừa chờ mụ mụ ngồi vào bàn.

Nôn nóng đến mức cái đầu lúc lắc vòng vòng.

Đây cũng là kết quả Hạ Nhã hay dạy về Tam Tự Kinh.

Hương cửu linh, năng ôn tịch, dung tứ tuế, năng nhượng lê. . .

(Kìa như người Hương mới chín tuổi đã biết ủ ấm chiếu mền cho cha; ấy là gương hiếu đối với đấng thân mà trò cần phải biết.

Lại như người Dong mới bốn tuổi mà biết nhường trái lê ; ấy là gương thảo đối với huynh trưởng mà trò cũng cần phải học trước)

"Ăn đi, hai con ăn từ từ kẻo bỏng."

Sau khi Hạ Nhã ngồi vào bàn, Tiểu Hổ Tiểu Phượng liền ăn ngốn nghiến.

Gắp những miếng thịt luộc mỡ màng, thịt thơm lừng.

Để vào chén cơm.

Bỏ vào miệng ăn một miếng lớn.

"Anh còn tưởng em không nỡ nấu thịt chứ?"

Đổng Gia Tuấn gắp cho Hạ Nhã một miếng trước, rồi mới gắp vào chén của mình, cười nói.

"Nếu hiện tại đã có điều kiện, vậy thì không thể để con chịu khổ được. Anh còn ghẹo em gì chứ?"

Hạ Nhã ăn từng miếng cơm nhỏ, nhã nhặn gắp thịt lên, nhai kỹ nuốt chậm nói.

"Không ăn thịt làm sao có thể làm việc? Vào thời khắc mấu chốt mà hết sức thì thật xấu hổ biết bao?"

Đổng Gia Tuấn cười đểu lùa một miếng cơm, lại gắp lên miếng thịt nhỏ bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến.

"Thịt heo này thật là ngon quá đi."

Heo nhà nuôi vào thời đại này, đương nhiên ngon hơn nhiều heo ăn thức ăn gia súc ở hậu thế.

"Ngay trước mặt con lại nói bậy nói bạ. Dù không ăn thịt thì em cũng không chịu thua anh đâu."

Hạ Nhã thấy Đổng Gia Tuấn lại bắt đầu nói chuyện không đàng hoàng ở trên bàn cơm.

Nhìn hai tiểu bảo bối đang bận rộn nhét đồ ăn vào trong miệng, cô không khỏi trợn tròn đôi mắt hạnh xinh đẹp nói.

"Vậy em nói sau mấy ngày nay anh ăn thịt, có phải lợi hại hơn so với ban đầu hay không?"

Đổng Gia Tuấn tiếp tục trêu chọc vợ yêu.

Cuộc sống vốn là đã rất đơn điệu rồi, nếu như giữa vợ chồng lại không nghĩ cách tạo ra chút lãng mạn tình thú.

Vậy chẳng phải là có lỗi với trời?

"Tới địa ngục đi, không nói với anh nữa, ăn với nói không có câu nào hay ho."

Hạ Nhã khác Đổng Gia Tuấn, dù sao ở trong thời đại đặc thù này, trong tâm khảm vẫn là vô cùng truyền thống.

Nào giống như Đổng Gia Tuấn?

Là người trọng sinh giả, đời trước sống trong đô thành có nhiều người nước ngoài sinh sống, thường thấy được những cảnh hun hít lãng mạn.

Nhanh chóng ăn xong bữa cơm.

Nói không phải nịnh, thịt luộc hấp tỏi phối hợp củ cải mặn ăn không hề ngấy, lại còn ngon gấp đôi.

Sau khi ăn xong, lúc đầu Đổng Gia Tuấn muốn giành việc rửa chén, còn Hạ Nhã đi đến dưới cây du già, liên lạc với thôn dân chuyện ngày mai lên núi, đào bới rau dại.

Hạ Nhã lại kiên quyết không đồng ý, vẫn phải dọn dẹp xong xuôi, lúc này mới dẫn hai tiểu bảo bối đi đến dưới cây du già.

Nơi đó là địa điểm tập hợp tán dóc của người dân trong thôn sau khi ăn xong.

Sau khi cơm nước no nê, người trong thôn đều thích đến dưới cây du già, ngồi tán dóc với nhau.

Đây cũng là nơi lý tưởng để thu thập tin tức trong thôn.

Mọi người ở chỗ này tán dóc đủ chuyện trên trời dưới đất.

Hạ Nhã cũng thường mang con qua đây chơi.

*

Vầng trăng tròn, xấu hổ trốn vào tầng mây.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng vui chơi nhảy nhót cả một ngày.

Hai đứa con nít nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

"Hôm nay em lập được công lớn, anh phải khao em thật tốt, đây là chuyện mà chỉ có người vợ xinh đẹp của anh mới có thể làm được. . ."

Đổng Gia Tuấn ôm cô vợ xinh đẹp từ phía sau, thì thầm vào tai của nàng. Làm Hạ Nhã ngứa ngáy, rạo rực trong lòng.

"Anh đó, mỗi ngày đều có rất nhiều lý do, bảo anh ăn thịt ít thôi, anh lại không nghe, thật hết cách với anh. . ."

"Anh có biết tình nghĩa vợ chồng sâu đậm là thế nào không? Cứ đòi hòi à. . ."

Đổng Gia Tuấn đạt được vợ ngầm đồng ý, mừng rỡ như điên.

"Nhẹ chút, đừng đánh thức con. . ."

*

Gà gáy ba lần, mặt trời đỏ rực trên trời cao.

Đổng Gia Tuấn mới tỉnh lại.

Duỗi tay lần mò, lại chộp vào không khí.

Hắn nghĩ hôm nay không cần dậy sớm, nên tối hôm qua có làm hơi quá mức chút.

"Mau dậy rửa mặt đi anh, em làm mì cán tay, chuẩn bị bỏ vào nồi rồi."

Hạ Nhã sớm đã rời giường, nhìn thấy chồng cuối cùng đã tỉnh, liền thông báo chuẩn bị nấu mì.

"Em nấu mì cho anh ăn sao?"

Đổng Gia Tuấn đón lấy ánh mặt trời chói mắt, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Chuyện này khiến hắn nhớ đến meme phổ biến trên Internet ở kiếp trước.

"Phía dưới của anh đương nhiên cho em ăn."

Hạ Nhã không hiểu ý, thấy Đổng Gia Tuấn không chịu dậy, liền xông tới, chọc cho Đổng Gia Tuấn cười lên ha hả.

Rửa mặt xong, Đổng Gia Tuấn úp sấp bên tai vợ nói: “Kể cho em biết một câu chuyện. . ."

Liền kể sự tích về [ ăn phía dưới] cho Hạ Nhã nghe, Hạ Nhã xấu hổ đến mức tai nóng lên, mặt cũng đỏ bừng.

Cô giậm chân trừng mắt, làm bộ dương tay muốn đánh chồng nói:

"Anh tên bại hoại này, không nói chuyện với em rồi."

"Ha ha ha. . ."

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của vợ, Đổng Gia Tuấn vui vẻ ngồi dậy.

Không lâu sau, mì đã bưng lên bàn.

Mùi thơm từ bàn ăn lập tức xộc thẳng vào mũi.

Thì ra tối hôm qua còn dư lại chút thịt luộc hầm tỏi, Hạ Nhã khéo tay, buổi sáng liền đem thịt luộc hầm tỏi bỏ vào nồi cho thêm thơm ngon.

Sau đó đổ nước sôi vào, rồi đập bốn quả trứng luộc.

Đợi sau khi mì chín, lại rắc một ít hành lá thái nhỏ.

Bát mì nóng hổi này khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng phải ứa nước miếng.

"Mụ mụ, đây là trứng gà sao?"

"Mụ mụ, con đã lâu không ăn trứng gà."

Tiểu Hổ Tiểu Phượng lúc đầu hít lấy hít để, cầm đũa khuấy đều ở trong bát.

Đột nhiên nhìn thấy trứng chần nước sôi trắng bóc, lập tức bối rối.

"Tiểu bảo bối, thấy ba ba hai con giữ lời không nào!? Không chỉ cho hai con có thịt ăn, còn cho hai con ăn trứng gà nữa."

"Ăn từ từ, kẻo bỏng. . ."

Hạ Nhã nói đến đây, vành mắt không khỏi đỏ hoe.

Ngẫm lại khi mình còn ở cữ, bà bà từng nấu cho mình mấy lần trứng gà.

Sau đó hai con trong quá trình trưởng thành, gần như không được ăn trứng gà.

Giờ hai đứa con nít rốt cục thấy được, trứng gà trong truyền thuyết.

Khi ở cữ có thể ăn cháo bỏ trứng gà cùng đường đỏ, coi như là đãi ngộ rất cao rồi.

Lúc đó cũng nhờ ông nội Đổng Thiết Sơn cố ý lên núi săn thú, sau đó dùng để đổi lấy tiền.

Lúc này mới mua cho mình đường đỏ cùng trứng gà.

Đây cũng là lý do Hạ Nhã, luôn hiếu thuận với cha mẹ chồng, như cha mẹ ruột.

"Vẫn là vợ anh giỏi giang, nói ăn trứng gà liền ăn trứng gà, anh tặng vợ 1 like ."

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy mắt vợ đỏ hoe, biết liền vợ nhớ lại chuyện khi ở cữ.

Nhưng giờ Đổng Gia Tuấn cũng nghĩ thông suốt rồi, tự trách sám hối có tác dụng chó gì?

Tâm động không bằng hành động.

Mỗi ngày để cho vợ con được sống cuộc sống tốt, chính là cứu rỗi lớn nhất đối với mình.

Sáng sớm, suy nghĩ chuyện thương tâm làm gì?

Mọi thứ đều nên nhìn về phía trước mới đúng.

Hắn còn cố ý trêu ghẹo vợ.

"Anh nói đúng, em đương nhiên là giỏi giang nha."

Hạ Nhã nói, đột nhiên giơ tay lên.

Đổng Gia Tuấn sợ hãi trốn về phía sau trốn một chút.

"Em muốn làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK