Gà gáy ba hồi, Đổng Gia Tuấn mơ màng tỉnh lại.
Chóp mũi ngửi được mùi thơm thức ăn bay vào mặt.
Duỗi người một cái, cảm giác tinh thần cực kỳ sảng khoái.
"Vợ à, đáng nấu món gì vậy, thơm quá hà?"
"Anh nhìn đi, chẳng phải sẽ biết sao?"
Hạ Nhã đang bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy chồng tỉnh lại, cố ý châm chọc nói.
Đổng Gia Tuấn bật dậy.
Xoay người xuống giường, mang giày rửa mặt.
Đến khi vệ sinh xong xuôi, quay người lại, Hạ Nhã đã bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
"Oa, nhìn thôi đã thấy thèm rồi."
Tối hôm qua yêu vợ có hơi lâu, Đổng Gia Tuấn cảm thấy bụng đói cồn cào.
"Cháo kê, giò hoa hấp, củ cải khô hấp, trứng chiên hành lá, đều là món ngon hết nha."
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy những món ăn này, cảm giác muốn ăn tăng mạnh, liền bảo Tiểu Hổ Tiểu Phượng ăn đi.
Cầm lấy một cái bánh bột mì, lại kẹp thêm hành tây. Để vào trong miệng, bưng lên chén cháo kê uống một ngụm, quả thực ngon quá xá là ngon.
"Ăn từ từ, đâu có ai giành với anh?"
Hạ Nhã thích nhai kỹ nuốt chậm, nhưng Đổng Gia Tuấn lại ăn ào ào, hai người ăn theo hai phong cách khác nhau.
Nhưng Đổng Gia Tuấn biết, phụ nữ như vậy là người có phúc.
"Mụ mụ, ngon quá."
"Mụ mụ, bánh bao đường rất ngon."
Hạ Nhã khéo tay, đặc biệt làm hai chiếc bánh bao đường cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng.
Hình dáng tinh xảo khiến Đổng Gia Tuấn nhớ đến món trà buổi sáng kiểu Quảng Đông mà hắn thường ăn ở kiếp trước.
Đổng Gia Tuấn nghe hai tiểu bảo bối nói ngọt, lập tức mang giày, sau đó lấy ra đường đỏ đã mua ngày hôm trước.
Hạ Nhã dùng thìa múc hai thìa bỏ vào chén cháo kê, sau đó giúp vợ nhẹ nhàng khuấy đều.
"Anh kêu em mỗi ngày uống một bát nước đường đỏ, xem ra em không nghe lời rồi? Đường đỏ này dường như không hề hao đi chút nào?"
Đổng Gia Tuấn nhìn hũ đường đỏ, cũng không hề thấy nó hao đi.
Không khỏi vô cùng thương vợ nói.
"Đường đỏ quý giá như vậy, em nghĩ đợi đến khi hết đường trắng rồi mới cho bọn trẻ ăn."
Hạ Nhã thấy chồng dù giận hờn la vợ, nhưng vẫn giúp vợ quấy cháo kê cùng đường đỏ thật đều.
Hương thơm chui thẳng vào trong lỗ mũi.
Nội tâm lại tràn đầy ngọt ngào.
Người phụ nữ nào không hy vọng được che chở?
Mặc dù ở trong nhà lá cũ nát, nhưng ở trong lòng của cô, nơi đây là căn nhà tràn đầy ấm áp.
Đây là sào huyệt ân ái khiến cô đắm say.
"Ăn hết thì mua nữa, lần này anh nhắc lại lần nữa, mỗi ngày phải uống một chén nước đường đỏ, ngày nào cũng vất vả như vậy, phải bổ một chút mới tốt."
Đổng Gia Tuấn có thâm ý khác cười đểu.
Thấy khuôn mặt trắng nõn đang tươi cười của Hạ Nhã, lại bắt đầu chậm rãi chuyển đỏ, không khỏi cười ha hả.
"Mụ mụ, bổ một chút."
"Ba ba đối tốt với mụ mụ lắm, nước đường đỏ, bổ một chút."
Hai tiểu bảo bối không hiểu gì, cũng hùa theo nói um sùm.
"Ăn cơm của các con đi, nếu như còn không lo ăn, mẹ sẽ đem trứng gà cho ba ba các con ăn hết đó."
Nghe con mình nói vậy, Hạ Nhã càng đỏ mặt xấu hổ hơn.
Không khỏi cầm chiếc đũa gõ xuống bàn ăn nhỏ.
Hai đứa con nít vừa nghe câu trứng gà sẽ đưa cho ba ba ăn hết, lập tức không lên tiếng.
Hai đứa con nít nhìn chằm chằm trứng chiên hành tây trên bàn, lập tức dùng bàn tay nhỏ xíu cầm đũa kẹp trứng.
"Ăn từ từ, ba ba giữ lại cho hai tiểu bảo bối nha."
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy hai tiểu bảo bối, mấy ngày nay khuôn mặt tròn hẳn ra, trong lòng rất có cảm giác thành công.
"Gia Tuấn, anh cũng phải ăn chút trứng gà mới được chứ."
Hạ Nhã thấy chồng chỉ gắp toàn hành tây để ăn, vì vậy cô bèn gắp trứng để vào trong bát của chồng.
"Anh không cần, với anh mà nói, hành tây bổ thận tráng dương, mới thật sự là đại bổ, mạnh hơn so với trứng gà nhiều."
Đổng Gia Tuấn cười ha hả nhìn Hạ Nhã, trong ánh mắt dường như đầy thâm ý.
"Không để ý tới anh nữa."
Hạ Nhã thấy chồng lại bắt đầu nói chuyện bậy bạ, vội gắp quả trứng gà mà Đổng Gia Tuấn mới vừa kẹp trả lại cho mình.
Cô cho vào trong miệng, trong cổ họng tràn đầy tình yêu thắm thiết của người chồng.
- Uông. . .
- Uông. . .
Một nhà bốn người mới vừa cơm nước xong, liền nghe được Vượng Tài ở trong sân sủa điên cuồng.
Đổng Gia Tuấn xuống giường mang giày.
Nhìn thấy Vương đánh xe trâu, dừng ở cửa.
"Ông Vương, còn sớm như vậy mà, ông ăn sáng chưa ạ?"
"Cậu cả hả, ông ăn rồi, nhanh bỏ đồ lên xe đi, chúng ta đi sớm về sớm."
Ông Vương tuổi tác cũng không lớn, chắc vẫn chưa tới 60.
Nhưng người vào thời đại đó, dáng dấp thường thường đều rất thảm.
Nhất là người sống trên núi, vừa phải chịu nắng dãi mưa dầm xuống ruộng làm việc, lại còn vì để kiếm miếng cơm hàng ngày, mà bôn ba vất vả. Cộng thêm dinh dưỡng không đủ.
Làm sao so với hậu thế, mỗi ngày gà vịt thịt cá, dinh dưỡng đầy đủ. Thức ăn hàng ngày là kết hợp rau củ, trái cây và chất xơ một cách hợp lý.
Thức ăn phong phú, cần gì phải lo lắng hôm nay ăn gì?
Vì lợi ích của sức khỏe, cũng chỉ ăn no khoảng bảy phần.
Ngẫm lại cũng không biết, rốt cuộc là thời đại nào mới tốt?
"Được rồi, ông Vương, bây giờ chúng ta bắt đầu chất đồ lên xe."
Lúc này Vương Thục Phương cũng đã chạy tới.
Bà cùng con trai và con dâu chất rau rừng lên xe, nhưng lại sợ đồ bị nắng chiếu. Nên Vương Thục Phương đã mượn một tấm bạt đậy hàng, cũng không biết mượn từ nhà ai.
"Ông Vương, chúng ta đi thôi."
Đổng Gia Tuấn mới vừa nhảy lên xe trâu, chợt nghe phía sau kêu lên:
"Chờ em một chút. . ."
Sau đó liền thấy Hạ Nhã, từ trong nhà chạy ra, trước ngực đeo túi sách.
"Em cũng đi sao?"
Đổng Gia Tuấn kinh ngạc hỏi.
Hôm qua cũng đâu có nghe nói, vợ muốn đi cùng?
"Mẹ bảo em đi theo anh, sợ anh tính toán sai, còn lo lắng nhiều tiền như vậy không an toàn, kêu em đi cùng để giữ giúp anh."
Thật ra tối hôm qua, Hạ Nhã đã định nói với chồng việc này, ngày hôm nay muốn cùng đi.
Kết quả bị chồng kéo lên giường, bị hành xác cả đêm nên quên béng mất.
". . . Được rồi."
Đổng Gia Tuấn vội vàng từ trên xe nhảy xuống, ôm vợ để lên trên xe trâu.
Sau đó mình cũng nhảy lên theo.
Hai người vai kề vai, ngồi phía sau xe trâu.
Ông Vương phía trước đánh xe, ở giữa cách núi rau rừng.
Lúc đi qua con đường thôn, những thôn dân kia chứng kiến đôi vợ chồng trẻ, kéo một xe rau rừng đầy ắp chạy qua.
Trong mắt tất cả đều là vẻ hâm mộ.
"Hai vợ chồng cậu cả định đi bán rau rừng sao? "
"Còn không phải vậy sao, nghe Vương Thục Phương nói, bây giờ người ta mỗi ngày đều ăn gạo trắng bột mì, còn có thịt heo trứng gà nữa đó."
"Con nhà tôi, ngày hôm nay cũng đào rau rừng, ngày mai đem lên thành phố bán, đến khi đó nhà tôi cũng có thể ăn thịt."
"Ý kiến hay đấy, ta lên núi hái rau rừng, đào măng dại, lão Đổng gia không thu, ta tự mình đi bán, đây là ép chúng ta phát tài mà."
"..."
Đổng Gia Tuấn cùng Hạ Nhã, nhiệt tình chào hỏi mọi người.
Hai vợ chồng nghe hết những lời nghị luận của người dân trong thôn.
Hiện tại rau rừng quả dại sắp hết mùa rồi.
Nhưng Đổng Gia Tuấn lại không có cách nào khuyên bọn họ.
Nếu không thì dễ dàng bị người ta hiểu lầm.
Lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, vậy cần gì phải nói ra?
Nhìn rõ thế sự mới là khôn ngoan.
Sau khi trọng sinh, Đổng Gia Tuấn thầm nghĩ chỉ cần cuộc sống gia đình tạm ổn là tốt rồi.
Hắn không muốn lo chuyện bao đồng.
Rất nhiều chuyện trên đời, còn phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, đều rất trọng yếu.
Nếu không thì sẽ sắp thành lại bại.
Giống như ông chú bán soda Triệu Chí Cường, nhìn thấy mình bán trứng lộn nướng, chú ta cũng muốn bắt chước bán kiếm lời.
Nghĩ đến ông chú học đòi Triệu Chí Cường, Đổng Gia Tuấn không khỏi nhếch miệng lên.
"Anh nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến Triệu Chí Cường."
"Là cái ông chú bán soda à?"
"Không sai, cũng là ông chú bán trứng lộn nướng thất bại."
"Nhớ ông chú đó làm gì?"
"Đó là một bí mật, không nói cho em biết."
Đổng Gia Tuấn thần bí nhìn Hạ Nhã, nói lời sâu xa khó hiểu.