Hạ Nhã thấy chồng cuối cùng cũng đồng ý, cô lập tức vui sướng giống như chú yến nhỏ.
"Yeah."
Quơ nắm đấm trắng nhỏ bé.
Từ sau khi Đổng Gia Tuấn trở lại Dã Trư Dụ, từ khi Hạ Nhã bắt đầu mang thai đến sinh con.
Vừa bế con, lại còn phải hầu hạ chồng.
Hoàn toàn không có thời gian cho mình.
Mặc dù cô chưa từng oán giận, nhưng nội tâm vẫn có chút không cam lòng.
Mặc dù chồng lạnh lùng đối với mình, đã không còn chăm sóc yêu thương như lúc mới yêu.
Nhưng cô cũng hiểu, chồng mình có tài nhưng không gặp thời.
Vì thế, mình nhất định phải kiên định chăm lo gia đình, tiếp tục cổ vũ chồng.
Càng không thể khiến chồng khó chịu.
Vì vậy yên lặng làm vợ hiền mẹ thảo.
Chịu vất vả ra đồng làm ruộng, cõng con làm việc nhà.
Bằng không tốt nghiệp trung cấp y dược, không bị Đổng Gia Tuấn cưa đổ, làm sao cô lại bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà được.
Vào thời đại đó, tốt nghiệp trung cấp y dược, chắc chắn được tính là trình độ học vấn cao rồi.
Dựa vào quan hệ của cha mẹ, dù không làm việc trong bệnh viện, cũng ngồi làm việc trong công ty dược rồi.
Những công việc ăn cơm nhà nước này, đều không phải chịu gió thổi mưa dầm.
Không chỉ có người người ước ao, mà người khác cho dù đốt đèn lồng, cũng tìm không được.
Bây giờ thấy chồng mình, rốt cục không còn oán trời trách đất, bắt đầu phấn đấu làm việc, việc kinh doanh cũng kiếm được tiền.
Hạ Nhã cũng vui vẻ hơn nhiều.
"Gia Tuấn, em chuẩn bị sau bữa cơm chiều, sẽ đi trong thôn tìm các cô các bác thân quen trong thôn, mỗi cân rau dại trả bọn họ 2 xu, để họ sáng mai lên núi đào."
Hạ Nhã sắp xếp lại ý nghĩ của mình, sau đó chậm rãi nói.
"Em sẽ quy định cùng số lượng trả hàng rõ với họ, để họ trước lúc trời tối, đưa đến nhà của chúng ta, cân trả tiền. Quá hạn không tính."
Hạ Nhã thấy Đổng Gia Tuấn liên tiếp gật đầu, sau đó nói tiếp:
"Em nghĩ rau dại do họ đào, chất lượng khẳng định cao thấp không đều, em muốn định ra chất lượng tiêu chuẩn, nếu như không đạt được yêu cầu, chúng ta cũng không thể thu, anh thấy có được hay không?"
"Vợ à, em thật đúng là một thiên tài, mỗi chi tiết đều suy nghĩ đến rồi, không mưu mà hợp với suy nghĩ của anh, anh hoàn toàn đồng ý."
Đổng Gia Tuấn không ngờ vợ lại suy nghĩ chu đáo việc kiểm soát chất lượng, và định giá nữa.
Hắn bèn lấy ra từ trong túi tờ giấy do Lưu Thiết Nam đưa cho hắn, bên trên viết 500 cân rau dại, mỗi cân trả 6 hào.
Dù sao lúc ở cổng sân thể dục, giá rau dại là 3 xu một nắm.
Tức là khoảng nửa lạng.
Còn về mức giá 5 hào một cân, giá tiền này cũng hợp lý.
Trường trung học cơ sở số 1 có hơn 200 cán bộ giáo viên, như vậy bình quân mỗi người, có thể chia khoảng 2 cân rồi.
Chủng loại rau dại gồm có: rau thơm mùi tàu răng cưa, bồ công anh, tần ô, ném, kết ngạnh, dương xỉ đầu violon, v.v…
Trên mười loại, mỗi loại đều khoảng hai lạng, phải bảo đảm mỗi loại đều có thể ăn được.
Còn không đến mức chán ăn.
Thế nên trường đã bỏ ra 300 tệ, để công nhân viên chức toàn trường, được ăn rau dại thay vì dạo chơi du sơn, đào bới rau rừng.
Nó cũng rất tiết kiệm chi phí.
Bằng không hơn hai trăm người, nếu như chơi xuân du sơn, tiền xe còn cả chi phí ăn uống. Vậy thì 300 tệ làm sao đủ?
Đến khi đó coi như có thể hưởng thụ được lạc thú tự mình đào bới rau dại, lại còn giữ được an toàn nữa.
Bởi lẽ trong núi có dã thú, còn nữa lỡ như đào nhầm, mang nấm độc, rau độc trở về.
Vậy sẽ tạo thành tai hoạ.
Nghĩ đến Lưu Thiết Nam suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, Đổng Gia Tuấn cũng không khỏi khen thầm.
Người như vậy, chỉ cần không đi sai đường, chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Mình phải ôm chặt bắp đùi này mới được.
Kinh doanh mảng trường học, cũng rất có lời.
Nghèo đi nữa không thể nghèo giáo dục, khổ nữa không thể khổ con cái.
Đây là thập niên tám mươi, mọi người đều biết khẩu hiệu này.
"Giờ em đi thổi lửa nấu cơm, sau khi ăn xong em phải đến dưới tán cây du già trong thôn, tìm các bà các cô trò chuyện một lúc, chắc chắn có người muốn làm."
Đề nghị của Hạ Nhã được chồng tán thành, cô cực kỳ vui mừng. Mình có thể chia sẻ áp lực cho chồng rồi.
Đồng thời, nó cũng cho thấy cô không hoàn toàn lạc lõng với thời đại này.
Là một nữ trí thức, cô hy vọng được tham gia vào làn sóng cải cách, mở cửa lớn của đất nước dường nào?
Đều nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, mình cũng có thể chia sẻ tiền lãi ở thời đại này nha.
"Nhưng em phải nói rõ với mấy bà ấy, tổng sản lượng của chúng ta là 500 cân, đồng thời chỉ lấy một ngày. Em căn cứ nhân số phân phối nhiệm vụ, dư thừa chúng ta cũng không cần."
Đổng Gia Tuấn nghĩ đơn hàng lớn vậy, có thể nói hiếm có.
Giả như mình còn muốn bán rau dại, hoàn toàn có thể tự mình đi đào.
Hắn cũng không sẵn tiền để thuê người một lần nữa.
Hiện tại mình vẫn còn ở giai đoạn khởi nghiệp, mới bắt đầu đã có tâm lý lười biếng, vậy thì sao chuộc lỗi với vợ con chứ?
Huống hồ, hắn cũng không còn muốn tiếp tục bán rau dại.
Cái vụ này, chỉ là biện pháp tạm thời.
"Đã biết, em sẽ nói rõ với các cô việc này, chỉ lấy lúc này."
Hạ Nhã đương nhiên hiểu rõ, trước đó cũng suy nghĩ đến điểm này.
"Cầu chúc vợ xinh đẹp của anh làm tốt, mã đáo thành công."
Đổng Gia Tuấn biết mối quan hệ xã hội Hạ Nhã tạo dựng được ở trong thôn không phải là để trưng cho đẹp?
Không tới mức người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Nhưng nói chung là người gặp người khen.
Vợ mình tuy là gái thành phố, nhưng chưa bao giờ chảnh choẹ cao ngạo.
Gặp ai cũng đều rất lễ phép, thật sự có thể hoà mình với người trong thôn.
Mấy năm nay, Hạ Nhã đương nhiên cũng nhận được giúp đỡ của rất nhiều người.
Trái lại Đổng Gia Tuấn tệ hại hơn nhiều.
Mấy năm nay luôn đi học ở bên ngoài, đi sớm về trễ.
Hắn không biết mặt rất nhiều người trong thôn.
Hắn muốn đi thuê người làm việc, còn sợ người ta không tin hắn, không chịu làm đấy.
"Cố lên!"
Hạ Nhã giơ tay và đập tay với Đổng Gia Tuấn.
Sau đó lập tức chạy bịch bịch đi nấu cơm.
Cứ như mình không phải mẹ của hai đứa con nít, cô lại năng động đầy sức sống như thời còn đi học.
"Vợ à, chuẩn bị nấu món gì vậy?"
Đổng Gia Tuấn cũng đi theo vào bếp, đang chuẩn bị ngồi xuống châm củi nhóm lửa cho vợ, lại bị Hạ Nhã đẩy ra.
"Gia Tuấn, không cần anh giúp. Anh là đàn ông, đừng có vây quanh bếp thế. Đi chơi với con một lúc đi, hay là nghĩ kế hoạch phát tài trong tương lai cũng được."
Đổng Gia Tuấn thấy vợ đã nói như vậy, cũng không khăng khăng nữa.
Xoay người đi ra ngoài, cùng chơi với Tiểu Hổ Tiểu Phượng.
Nhìn thấy hai tiểu bảo bối, đang ở trong sân chơi trò rượt bắt gà con.
Vượng Tài cũng theo giúp vui.
Ngoắc cái đuôi, đi theo phía sau hai tiểu bảo bối.
Mười con gà con, hai đứa con nít đáng yêu tinh nghịch, một con chó.
Ở trong khoảng sân nhỏ, hình thành cảnh tượng rất đặc biệt.
Đổng Gia Tuấn nghĩ đến hậu thế, lúc con nít đến tuổi này, đã sớm đi nhà trẻ.
Không thể để cho con thua ngay vạch xuất phát, đã trở thành phương châm sống của mọi bậc cha mẹ.
Cũng không biết vào thời điểm hiện tại, đã có nhà trẻ hay chưa?
Mỗi ngày cứ vui chơi như vậy, tuy có thể giải phóng bản tính trẻ con, nhưng dù nghĩ thế nào cũng có chút không ổn!
Chuyện này cũng cần phải suy ngẫm.
"Ba ba, con muốn cái kia."
Tiểu Hổ thấy ba ba đi tới, lập tức chỉ về thứ ở ngoài cổng.