Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy biểu cảm của con gái, lập tức sải bước, nhảy xuống từ giường sưởi.

Ngay cả giày cũng không mang.

Lập tức kéo con gái là phía sau, để bảo vệ.

Đây chính là tâm can bảo bối của mình, tuyệt không cho phép chịu đến một chút xíu thương tổn.

Hạ Nhã cũng vội vã buông bát, chạy ra bên ngoài viện xem, lập tức nở nụ cười.

Thì ra là thôn dân, đào xong rau rừng quả dại, qua đây giao hàng.

Tiểu Phượng nhìn thấy nhiều người như vậy, đột nhiên xông vào nhà mình, đương nhiên cảm thấy vô cũng sợ hãi.

Hạ Nhã vội nhiệt tình mời mọi người vào.

Sau đó lấy sổ ra, bắt đầu ghi số lượng rau của từng người mang tới.

Đổng Gia Tuấn thì bắt đầu cân, cũng nghiệm thu chất lượng.

Có chút rau dại già, hoặc hơi héo, đều bị hắn loại ra.

Đây là dành cho giáo chức trường học.

Những giáo chức này bình thường đều gạo trắng thịt heo, khẩu vị rất cao.

Lỡ rau dại không đạt tiêu chuẩn, lại bị người ta trả về. Chính mình nhưng chỉ có tiền mất tật mang a?

Trong lúc bận rộn với công việc, bà của hai đứa con nít Vương Thục Phương, cũng chạy tới.

Đối với thôn dân không hiểu, cũng tiến hành giải thích.

Đổng Gia Tuấn cũng nói đến việc người thành phố rất kén ăn, nếu là bị người ta trả hàng lại, thì thứ mất đi không chỉ là mặt mũi của mình; mà còn có thể sẽ phá hoại danh tiếng của Dã Trư Dụ.

Nghe Đổng Gia Tuấn nói đến đây, các thôn dân đều gật đầu nói phải.

Họ còn trách các thôn dân có ý đồ xấu, muốn đục nước béo cò.

Đây chính là nông dân chất phác, mặc dù tuyệt đại đa số đều rất bần cùng, nhưng sống rất có chí khí.

Họ coi trọng danh tiếng của thôn Dã Trư Dụ, so với bất cứ điều gì khác.

Khi tất cả mọi người đều hiểu, thì công việc nghiệm thu chất lượng của Đổng Gia Tuấn, cũng triển khai tương đối thuận lợi.

Vừa nghiệm thu, vừa cân.

Sau đó báo cáo số lượng cho Hạ Nhã, Hạ Nhã ghi lại số lượng vào quyển sổ, tiếp đó bắt đầu trả tiền.

"Bà Trương, của bà 8 hào."

"Ông Dương, của ông là 6 hào."

"Chú Lý, của chú tổng cộng là 9 hào."

". . ."

Vương Thục Phương thì phụ trách phân loại sắp xếp gọn gàng.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng nhìn thấy nhiều người sôi nổi náo nhiệt, cũng vui vẻ chạy tới chạy lui ở trong sân.

Thôn dân giao hàng, làm sao cũng thật không ngờ?

Bình thường mười ngón tay không động vào ruộng, thằng con trai của Đổng gia lại bán rau rừng kiếm tiền rồi.

Ai ai nhìn thấy, cũng đều đỏ mắt tâm nóng.

Lại nhìn thấy cái túi căng phồng đeo trước ngực Hạ Nhã.

Chỉ cần Đổng Gia Tuấn báo xong số lượng, Hạ Nhã lập tức lấy tiền ra trả.

Ngoài những người đến giao rau rừng, còn có những người trong thôn sau bữa cơm chiều không có việc gì làm cũng đến xem náo nhiệt.

Nhìn thấy người cả nhà bận rộn làm việc, bọn họ cũng ở bên cạnh bàn tán ầm ĩ:

"Này cậu cả, nghe nói cậu đem số rau rừng này lên thành phố bán? Người thành phố cũng thích ăn thứ này sao?"

"Thật không ngờ, khắp núi đồi xung quanh chúng ta có đầy rau rừng, lại có người bỏ tiền mua, cậu nói người thành phố có phải ngốc lắm hay không?"

"Người thành phố cũng không ngốc, đều rất khôn. Đây chẳng phải là rau rừng của núi chúng ta ăn ngon, bằng không sao họ lại mua thứ này?"

"Đừng nói rau rừng, người ta ngay cả bánh rán, cũng bán được vào trong thành phố. Lão Đổng đã sinh ra một đứa con trai ngoan, biết kiếm tiền nha."

"Đúng nha, đừng xem tốt nghiệp không ăn cơm nhà nước, buôn bán kiếm cũng đâu có kém."

". . ."

Các thôn dân nói, rơi vào trong lỗ tai của Vương Thục Phương, khiến bà vui đến cười toe toét.

Người khác khen con trai của bà, vậy chính là khen bà rồi, đương nhiên bà rất vui rồi.

Ba đứa con của mình, chị của Đổng Gia Tuấn đã lấy chồng từ sớm, không có ở trong thôn.

Đổng Gia Tuấn coi như là con thứ hai, nhưng ở nông thôn, cô gái sau này đều phải lập gia đình.

Xem như là người họ khác, Đổng Gia Tuấn là trưởng tử.

Cho nên thôn dân cũng gọi hắn "cậu cả".

Còn có một cậu út, hiện học lớp mười hai, sắp thi tốt nghiệp trung học.

Ban đầu nghĩ cậu cả Đổng Gia Tuấn sẽ nở mặt nở mặt với đời.

Ai ngờ sau khi tốt nghiệp, lại không được phân công tác, làm cho vợ chồng Đổng Thiết Sơn không vui một thời gian.

Nhưng cậu cả lại mang về người vợ từ thành phố, mặc dù không tổ chức nghi thức kết hôn.

Nhưng lại sinh ra một trai một gái sinh đôi.

Điều này khiến cho Đổng Thiết Sơn cùng Vương Thục Phương sướng đến phát điên lên được.

Nhất là con dâu nhà mình, hiền lành thiện lương, còn biết lo việc nhà.

Càng khiến cho Vương Thục Phương vô cùng hài lòng.

Chỉ tiếc đứa con trai này, làm con cả trong nhà, không được ăn cơm nhà nước, tâm tính mất thăng bằng, chán chường đã nhiều năm.

Mấy năm này chơi bời lêu lổng, khiến vợ chồng Đổng Thiết Sơn ưu sầu không thôi.

Nhưng không ngờ lại lãng tử hồi đầu.

Còn nghĩ ra cách kiếm tiền.

Thậm chí ngay cả vài ngày tiếp theo, không chỉ ăn được gạo trắng, mà con ăn cả thịt.

Nhìn hai tiểu bảo bối trước đây thì xanh xao vàng vọt.

Nhưng chỉ trong mấy ngày nay thì thay đổi hẳn, sắc mặt hồng hào, có da có thịt.

Đổng Gia Tuấn cũng lễ phép ai hỏi gì đáp nấy.

Mặc dù mấy năm nay, đi sớm về trễ.

Phần lớn chỉ đi đi về về từ nhà đến trường, người trong thôn hắn cũng không biết hết.

Nhưng Đổng Gia Tuấn biết, 3 năm qua, Hạ Nhã ra đồng làm việc, nhất là vào ngày mùa, đã được thôn dân giúp đỡ rất nhiều.

Phần nhân tình này, Đổng Gia Tuấn vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng.

"Này cậu cả, cháu chỉ thu rau rừng một ngày thôi sao? Nếu như mỗi ngày đều thu mua, vậy thì tốt biết bao?"

"Bác Lý, rau rừng sắp đến cuối mùa rồi, hơn nữa rau quả sắp vào mùa gieo trồng, nào còn có người ăn rau rừng?"

Đổng Gia Tuấn biết.

Cái món rau rừng này, không phải kế lâu dài.

Bây giờ là cuối xuân đầu hè, cũng là thời kì giáp hạt.

Hầu hết mọi hộ gia đình đều đã ăn hết khoai tây và bắp cải dự trữ trong mùa đông.

Nào là cà tím, ớt, cà chua, dưa leo mùa hè... rau trái mùa vẫn chưa xuống giá.

Lúc này rau rừng là sự thay thế không thể tốt hơn.

Nếu muốn giống như hậu cần thương mại điện tử vào hậu thế, thì bạn có thể thành lập một nhà máy chế biến rau dại.

Khi đó, những loại rau dại này sẽ được phân thành nhiều loại khác nhau.

Sau khi đi qua dây chuyền lắp ráp, nó được khử trùng và đóng gói.

Sau khi được đóng gói hút chân không có thể bán quanh năm, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt trên bàn ăn của mọi người.

Nhưng bây giờ, bất kể là hệ thống hậu cần hay đầu tư vào thiết bị, cũng đâu phải là thứ mà hắn có thể đầu tư?

Đối với mình mà nói, những này chỉ có thể làm tạm thời mà thôi.

Có lòng tin làm cho vợ con có sống cuộc sống tốt, nhưng hắn không thể làm gì để thay đổi thời đại này.

"Hắn không thu nữa, nhưng hiện tại chúng ta cũng đã biết, rau dại trên núi có thể bán lấy tiền. Ngày mai cả nhà chúng ta lên núi đào, sau đó đem lên trong thành bán lấy tiền."

"Anh nói đúng, thằng nhóc này cũng không phải ba đầu sáu tay, dựa vào gì hắn có thể kiếm tiền, chúng ta lại không?"

"Tôi nghe nói quả du cũng làm được cậu cả đem lên thành phố bán, chúng ta cũng leo đến cây du hái quả, cùng đi bán."

"Đúng, nói làm liền làm, ngày mai sẽ bắt đầu làm."

"..."

Sau khi thu được chút tiền, bèn vui vẻ lên đường về nhà.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Đổng Gia Tuấn, nhóm người này liền nảy sinh suy nghĩ tự mình làm.

Đối với những chuyện này, Đổng Gia Tuấn đã sớm dự liệu được.

Nếu mình có thể phát động thôn dân, để cho bọn họ đi lên núi đào rau rừng, sau đó bán cho mình.

Thì nhất định sẽ có người có suy nghĩ làm như vậy, nhưng Đổng Gia Tuấn cũng không thể khuyên, nếu không thì cản tài lộ của người khác.

Nhưng những thôn dân này vừa không hiểu quy luật thị trường, lại không nghiên cứu phân tích thị trường cùng tâm lý tiêu dùng của dân chúng.

Bọn họ nhất định không gặp khó không quay đầu.

Rốt cục thu mua xong rồi.

Hạ Nhã đang cầm quyển sổ nhỏ, chăm chú ghi chép thống kê số lượng.

Vương Thục Phương nhìn thấy con trai con dâu đều đang bận rộn, bèn vào bếp phụ giúp rửa chén.

"Con à, có một chuyện mẹ muốn bàn với con mộ chút."

Đổng Gia Tuấn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe mẹ gọi mình, vì vậy liền đi vào bếp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK