Nghe thấy lời nói của Đổng Gia Tuấn, Hạ Nhã đang cho củi vào bếp quay đầu lại, có điểm kiêu ngạo nhìn thành quả lao động từ sáng đến giờ của mình.
"Dĩ nhiên, mấy ngày nay em thấy người trong thôn đều đang nướng bánh rán, nên em đi đến nơi xay bột trong thôn, xay ít bột bắp, sau đó lại mượn chảo rán của nhà dì Vương, để nướng bánh rán."
Ở thôn Dã Trư Dụ, sau qua khi tiết tiểu mãn, sẽ đến lúc bắt đầu chuẩn bị gieo trồng.
Những hộ nông dân sống dựa vào ông trời, khi đến thời điểm bắt đầu gieo trồng, bận tối mày tối mặt.
Nào có thời gian làm cơm.
Vì vậy nhà nào nhà nấy cũng nướng sẵn bánh rán bột ngô lớn, để có thể dự trữ thật lâu.
Thời điểm muốn ăn, chỉ cần cuốn thêm hành hoa chắm tương là ăn ngon.
Đơn giản thuận tiện, lại không làm lỡ bao nhiêu thời gian.
Chú ý xào chút sợi khoai tây, hoặc là trứng gà xào rau hẹ, bỏ vào trong bánh rán.
Mùi vị kia ngon khôn tả.
Năm đó Hạ Nhã bởi vì không biết làm, cho nên đều là ông bà của con làm xong đưa tới.
Năm nay xem ra đã chân chính hoà nhập vào thôn Dã Trư Dụ rồi.
Mình đã học được rồi.
Nhưng Đổng Gia Tuấn nhìn thấy bánh rán, cũng nghĩ tới một chuyện khác, đó chính là làm sao mới có thể biến thành tiền?
Nghĩ tới đây, nhìn thấy khuôn mặt tự tin và nụ cười tỏa nắng hiếm hoi của Hạ Nhã, đang cười tươi như hoa, chờ đợi lời khen ngợi của mình.
"Vợ của anh quá xuất sắc, ngay cả cách làm bánh rán cũng học được, quá xuất sắc rồi, còn tiến bộ nữa sẽ thành nghệ nhân."
Đổng Gia Tuấn có chút đau lòng, vuốt mái tóc của Hạ Nhã nói.
Đạt được biểu dương của chồng mình, Hạ Nhã vô cùng mừng rỡ.
Từ sau khi kết hôn, mình chưa từng được chồng khen ngợi.
Mỗi lần nhìn thấy mình đều lạnh như băng, cứ như hai đứa bé mà mình sinh ra, là con của chồng trước.
Khiến cho hắn có tài nhưng không gặp thời, càng ảnh hưởng hắn triển khai kế hoạch lớn.
Mặc dù Đổng Gia Tuấn không đánh mắng Hạ Nhã, nhưng cái loại bạo lực lạnh này, càng khiến cho trái tim của Hạ Nhã vô cùng băng giá.
Nhưng đường là do mình chọn, huống hồ đã thành mẹ của hai đứa con nít.
Làm mẹ, cô cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nhưng bắt đầu từ hôm qua, Hạ Nhã cảm thấy Đổng Gia Tuấn cứ như đổi thành một người khác.
Thậm chí còn dịu dàng chúu đáo hơn so với lúc đeo đuổi cô ở trường học.
Điều này khiến cho Hạ Nhã cảm thấy tâm thần bất định.
Đối với người đàn ông mà mình vì yêu nên đã vất bỏ mọi thứ, cô luôn cảm giác không chân thật.
Cứ như đây là một giấc mộng đẹp, nhưng hão huyền.
Cô thật sự rất lo lắng, lúc nào cũng có thể sẽ mất đi người đàn ông trước mặt này.
Nhưng được chồng của mình vuốt tóc, Hạ Nhã tươi cười xấu hổ, có chút ngượng ngùng nũng nịu của thiếu nữ nói:
"Bữa tối nay chúng ta ăn bánh rán được không? Chỉ tiếc trong nhà không có khoai tây, bằng không em xào chút sợi khoai tây cuốn với bánh rán ăn càng ngon?"
"Ăn bánh rán gì chứ, không thấy anh mua gạo bột mì, còn có thịt heo, buổi tối vo gạo nấu cơm cho, làm thịt kho tàu ăn."
Đổng Gia Tuấn thấy dáng vẻ thẹn thùng của vợ, lập tức cảm giác tâm thần rung động.
Kiếp trước mình thực sự là ma xui quỷ khiến, lại bỏ người vợ tốt như vậy, đi cho người ta làm ở rể con rể.
"Đợi lát nữa sau khi làm xong thịt kho tàu, đưa qua cho ba mẹ phân nửa, sau đó lấy ở chỗ ba mẹ chút khoai tây, làm sợi khoai tây, sáng mai anh muốn đem số bánh rán này vào trong thành bán lấy tiền."
Đổng Gia Tuấn nghĩ đến bánh rán cuốn sợi khoai tây, đổi lấy những tờ tiền nhiều màu sắc, thì vô cùng hưng phấn.
Đến lúc đó bán lấy tiền, tiền bán hàng có thể dùng để mua thêm gạo, bột, cải thiện tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ của vợ con.
Nuôi đại bảo bối cùng hai tiểu bảo bối của mình, đều mập mạp trắng trẻo, đây mới là chuyện mà đàn ông nên làm.
Còn về chuyện kiếm nhiều tiền.
Đổng Gia Tuấn cũng không gấp.
Dù sao mang theo ký ức trọng sinh, thủ đoạn làm giàu có thừa, chẳng đáng là vấn đề.
Hiện tại chuyện đầu tiên cần làm là giải quyết việc ăn no mặc ấm, để chỉ số hạnh phúc của vợ con tăng vọt.
Còn như những thứ khác, tương lai còn dài mà.
Nghĩ tới đây, Đổng Gia Tuấn cảm thấy sự mệt mỏi trong ngày hôm nay, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Ngọn lửa cháy bừng bừng trong ngực, hào tình vạn trượng.
"Anh sẽ không giúp em nấu cơm, nhưng lúc trời còn sáng đi đào chút rau rừng, đến giờ ăn cứ ăn trước hết không cần đợi anh."
Đổng Gia Tuấn nói xong cuộn hai cái bánh lại, phủ hành lá và nước tương, sau đó múc một bầu nước, uống ừng ực.
Bước nhanh chân xách giỏ đan lao ra khỏi cửa.
"Ăn cơm rồi đi nha. . . tại sao lại uống nước lạnh?"
"Về sớm một chút. . ."
"Ba ba, về sớm một chút. . ."
"Ba ba, về về ăn thịt thịt, thơm thơm. . ."
Giọng nói của Hạ Nhã cùng Tiểu Hổ Tiểu Phượng, vang lên ở sau lưng, Đổng Gia Tuấn sục sôi ý chí chiến đấu, quay đầu lại nói:
"Biết rồi!"
Người đã biến mất không thấy. . .
Lúc vầng trăng sáng leo lên tận tầng mây, Vượng Tài chạy ở phía trước , thỉnh thoảng quay đầu lại, chờ Đổng Gia Tuấn.
Hiện tại Đổng Gia Tuấn cảm thấy vừa buồn ngủ lại mệt mỏi, mặc dù anh ấy lớn lên ở nông thôn.
Nhưng bởi vì chỉ biết học hành, nên phần lớn thời gian không ra đồng làm nông.
Trước khi tốt nghiệp, đều cho rằng học trung cấp chuyên nghiệp, là có thể thoát khỏi nông thôn, ai ngờ lại trở về mảnh đất Dã Trư Dụ.
Lại còn kết hôn sinh con.
Nó trở thành trò cười của dân làng trong một thời gian dài.
Ngày hôm nay từ gà bắt đầu gáy, mãi cho đến nhà nhà thắp ánh đèn leo lét. Đổng Gia Tuấn cũng chưa nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn từ xa, thấy nhà mình sáng lên ánh đèn điện, Đổng Gia Tuấn cũng cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng.
Trước khi đi ra ngoài, Đổng Gia Tuấn đã thay bóng đèn mới mua, đồng thời nhiều lần dặn Hạ Nhã, đừng thắp thêm nến.
Nhà mình là nhà lá.
Dù là đèn dầu hay nến, đều là nguồn gốc gây ra hỏa hoạn, bi kịch kiếp trước, kiếp này tuyệt không thể tái diễn.
Đồng thời cũng thuyết phục Hạ Nhã.
Mặc dù Dã Trư Dụ đã sớm thông điện, nhưng bởi vì không có tiền trả tiền điện, cho nên cũng tiếc dùng đèn điện.
Nhưng từ hôm nay trở đi, những chuyện này đối với mình mà nói, đều không phải là vấn đề.
Hạ Nhã hiền huệ, vẫn ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của chồng mình, thực sự dùng đèn điện rồi.
- Gâu gâu...
Ngay sau khi Vượng Tài vọt vào cánh cửa gỗ, Hạ Nhã đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vội mang giày bước nhanh ra đón chồng.
"Sao lại về trễ như vậy? Để người ta lo muốn chết."
"Không sao đâu, anh là người sống sờ sờ, lại có Vượng Tài hộ giá, còn mang theo vũ khí, cho dù đụng phải lợn rừng em cũng không sợ."
Đổng Gia Tuấn buông giỏ chứa đầy rau rừng quả dại, quơ quơ cái liềm sắc bén trong tay, cười to nói.
"Thật sự đụng phải lợn rừng, liềm của anh cũng không có hiệu quả. Vượng Tài làm sao có thể đánh được lợn rừng chứ?"
Hạ Nhã bị thái độ phách lối còn có động tác làm lố của Đổng Gia Tuấn, lập tức bật cười "hi hi hi”.
- Gâu gâu...
Vượng Tài dường như nghe hiểu lời nói của Hạ Nhã, lập tức có chút không phục.
Sủa mấy tiếng kháng nghị.
Ngày hôm nay hơi bị xui, lại không thể bắt được thỏ rừng, điều này khiến cho Vượng Tài cảm thấy uể oải.
"Vượng Tài, không trách mày được, nào dễ gặp phải thỏ rừng như vậy, nhanh ăn cơm đi."
Hạ Nhã sớm đã để dành thức ăn cho Vượng Tài.
Bưng bát thức ăn cho chó đến, đặt ở trước mặt của Vượng Tài, vuốt đầu chó dịu dàng nói.
- Gâu.
Được nữ chủ nhân xoa, Vượng Tài sủa nhẹ mấy tiếng, ngoắc cái đuôi vui vẻ ăn.
Đổng Gia Tuấn rửa tay xong, vừa mới ngẩng đầu.
Cảnh tượng phía trước khiến cho hắn ngây dại...