Đổng Gia Tuấn thấy mẹ đã dừng bước, bèn cất tiếng nói.
“Mẹ, mẹ xem trong làng có nhà nào đi ăn bắt được thỏ rừng hay gà rừng gì đó thì dặn người ta để lại cho con một đôi nhé, con bỏ tiền ra mua để làm quà tặng.”
Đổng Gia Tuấn bị một cái cốc đầu của mẹ làm tỉnh người, chợt nhớ ra chuyện vẫn luôn để trong lòng bấy lâu nay, nhờ mẹ già mua hộ.
“Làm quà tặng à... mẹ biết rồi.”
Vương Thục Phương mặc dù là người nhà quê, không có học hành nhiều.
Nhưng bà là người thấu tình đạt lí.
Rất am hiểu việc đối đáp nhân tình.
Bà biết con trai mình chắc nợ ân tình người ta, nên cũng không hỏi nhiều.
Những người thợ săn trong làng rảnh rỗi thường vào rừng đi săn.
Thời đó luật bảo hộ động vật hoang dã còn chưa đầy đủ.
Thậm chí một số thợ săn trong nhà còn có cả súng săn.
Còn nhớ phải đến năm 1992, nhà nước mới bắt đầu tịch thu những súng ống lưu lạc trong dân gian.
Muốn có súng đặc biệt, cần xin giấy chứng nhận sử dụng súng của cục công an.
“Vợ, quy tắc cũ.”
“Đi nào.”
Chúng ta đi trên con đường lớn,
Ý chí dâng cao, đấu chí ngập tràn.
Đổng Gia Tuấn chân bắt đầu đạp, chiếc xe cắng giống như tên rời cung lao đi vun vút.
Hạ Nhã nép sát vòng ngực chồng, Đổng gia Tuấn cứ vậy lớn tiếng hát.
Xuân ấm áp hoa nở rộ, gió mát phả vào mặt.
Khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
“Gia Tuấn, anh nhờ mẹ đi mua thỏ rừng gà rừng làm gì vậy?”
Hạ Nhã không hiểu trong lòng chồng mình đang nghĩ gì?
Mở miệng tò mò hỏi.
“Bà xã à, hôm qua trợ lí Lưu của trường trung học số một không phải là đã mang đến cho chúng ta một đơn hàng lớn hay sao? Một mối ân tình lớn như vậy, chúng ta phải báo đáp người ta mới được, bắt đồ rừng chính là để tặng anh ấy.”
Đổng Gia Tuấn hiểu rằng, sống ở cái thời đại bảo thủ như hiện giờ, mọi người vẫn giữ quan niệm rằng tình bạn của bậc quân tử thì nên đạm bạc như nước.
Rất ít khi có giao lưu về mặt vật chất.
Nhân tình lớn đến mấy, chẳng qua chỉ là mời người ta đến nhà hàng quốc doanh ăn bữa cơm, uống vài cốc.
Đối với Đổng Gia Tuấn kiếp trước sành sỏi đối nhân xử thế mà nói.
Không chỉ biết rằng tặng người hoa hồng, tay còn lưu hương. Mà còn hiểu được đạo lí có qua có lại.
Trên đời không có mối hận nào là vô duyên vô cớ, càng không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ cả.
Lưu Thiết Nam đưa đến cho mình mối làm ăn lớn như vậy, phần nhân tình này nhất định phải tự mình đi báo đáp.
Chẳng qua bây giờ quan hệ giữa hai người cũng chưa thân, cho dù bản thân không tiếc tiền mời người ta đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm. Người ta chưa chắc đã nhận lời.
Vậy cách tốt nhất chỉ có thể là tặng đặc sản trên núi rồi.
Mình biếu tặng đi là thành tâm thành ý.
Lưu Thiết Sơn khi nhận cũng không có gì gánh nặng, vẹn cả đôi đường.
Huống chi thân là trợ lý hiệu trưởng của trường trung học số một, quyền lực cũng rất lớn nha.
Mình chỉ cần nắm được sợi dây này.
Vậy sau này không cần phải vì không có cơ hội kiếm tiền mà lo âu nữa rồi.
Đổng Gia Tuấn một bên đạp xe, một bên tỉ mỉ giải thích cho Hạ Nhã hiểu.
“Thì ra là vậy.”
“Gia Tuấn, anh khá lắm đấy, có thể làm nên đại sự nha.”
Hạ Nhã nghe chồng mình giải thích xong, không kìm được phải lau mắt mà nhìn, không ngờ chồng mình lại thông hiểu đối nhân xử thế đến vậy.
Đây là phương diện mà mình chưa biết đến.
Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt xộc thẳng lên đầu Hạ Nhã.
Hạ Nhã giơ lên ngón tay cái làm biểu tượng like, sau đó trong đầu cũng bắt đầu tính toán, xem ra mình nên cùng chồng nói chuyện nhiều hơn mới được.
Bằng không có ngày bản thân sẽ thật sự bị tụt hậu.
Hạ Nhã vốn là người phụ nữ thông minh cơ trí, một khi nghĩ thông liền bắt đầu vừa nói vừa hỏi chồng.
Đổng Gia Tuấn được sự nhận định và khen ngợi của vợ, lòng vui như mở hội.
Có chút ngạo nghễ giảng giải cho vợ cách làm ăn buôn bán, đối nhân xử thế ra sao để thấu tình đạt lí.
Nghe được Hạ Nhã thỉnh thoảng tâng bốc một hai câu, Đổng gia Tuấn trong lòng sướng rơn, càng giảng giải nhiệt tình hơn nữa.
Trước cửa trung tâm thể dục huyện.
Ông chú bán nước ngọt Triệu Trí Sơn đang bày sạp hàng.
Hôm qua ông ta nhìn Đổng Gia Tuấn có nhiều trứng lộn như vậy, nhưng rất nhanh đã bán hết.
Nhất thời cũng cảm thấy đỏ mắt.
Cố ý đi qua xem thêm mấy lần, ghi nhớ hình dạng lồng nướng trứng, đợi Đổng Gia Tuấn vừa thu sạp đi về.
Ông chú cũng vội vã dọn hàng nghỉ bán.
Sau đó đạp xe đến trại giống mua trứng lộn.
Kết quả đến trại giống không mua được, lại nghe ngóng xung quanh, cuối cùng biết được ở hợp tác xã có trại ấp trứng tư nhân.
Đi đến nơi mới biết giá nhập vào một cái trứng lộn chẳng qua chỉ có 5 hào một cái.
Vậy mà Đổng Gia Tuấn nói rằng, mỗi quả trứng lộn chỉ lãi được có 5 hào.
Mua vào giá 5 xu, bán ra giá 2 hào.
Một cái lời 1 hào rưỡi, mười cái chính là... một trăm cái thì sao?
Cái này thật là, đúng là kiếm lời to mà.
Triệu Trí Cường nghĩ đến đây thì vô cùng hưng phấn.
Liền mua hết phần lớn số trứng lộn trong thôn, tổng khoảng ba bốn trăm cái.
Còn để lại tiền đặt cọc, dặn rằng sau này có trứng lộn cứ để lại cho chú, sau này chú muốn lũng đoạn chỗ này.
Tiếp đến là chặt đứt đầu mối nhập hàng của Đổng Gia Tuấn.
Đổng Gia Tuấn về sau muốn đi mua trứng lộn, kể cả có tiền cũng không mua được.
Lúc Triệu Trí Sơn lặn lội quay về đã là nửa đêm.
Chẳng qua thân là nhà buôn mở hàng sớm nhất trong huyện thành, Triệu Trí Cường vẫn là có khổ nhưng không dám nói.
Bận bịu đến sáng sớm, mới xem như làm xong công tác chuẩn bị bán hàng.
Sáng nay chú đã gọi vợ đến, giúp mình trông sạp hàng nước có ga.
Còn mình cần chuyên tâm nướng trứng lộn.
Chú muốn cùng Đổng Gia Tuấn phân rõ cao thấp.
Đợi khi Đổng Gia Tuấn đến nơi, bếp than của Triệu Trí Sơn đã đỏ lửa.
Đang bận bịu cầm quạt hương bồ đoàn quạt bếp thổi lửa.
Lửa mượn sức gió, càng lúc càng mạnh.
Triệu Trí Sơn đúng là có sao học vậy, đặt trứng vào trong lồng nướng, bắt đầu nướng trứng lộn.
Nhìn trứng lộn dần dần chảy mỡ, hương thơm nức mũi.
Triệu Trí Sơn dường như nhìn thấy, những tờ tiền giấy xanh đỏ lấp lánh đang vẫy tay với mình.
Cái này có gì khó cơ chứ?
Ba phút học được, năm phút ra trường, bảy phút sau đã có thể lên làm thầy giáo được rồi.
Triệu Trí Sơn trong lòng vui sướng, bởi vì quyết định sáng suốt của mình mà cười thầm không thôi.
“Trứng lộn nướng đây, 2 hào một cái, đi qua đừng có bỏ lỡ, dinh dưỡng phong phú, gia tăng thể lực….”
Chậc, con hàng này đang sao chép nguyên mẫu, sao chép y nguyên dáng vẻ hôm qua của Đổng Gia Tuấn, ra dùng luôn.
Dù sao thời đó cũng không có khái niệm quyền sáng chế.
Cũng có ở trong Tân Hoa từ điển, chẳng qua nó xếp vị trí từ dưới lên trên.
Không phục? Vậy ngươi cắn ta à?
Triệu Trí Cường trong lòng đắc ý.
“Chú à, hôm nay cũng bán trứng nướng sao, không tồi nha.”
Khi Đổng Gia Tuấn đến, các giáo viên và học sinh tham gia đại hội thể dục vẫn chưa ai đến cả.
Nhìn thấy Triệu Trí Sơn bày sạp bán trứng lộn, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Làm ăn chính là như vậy đấy, làm gì có chuyện một nhà độc quyền chứ.
Ngươi làm được chẳng nhẽ không cho người khác được sao?
Ngươi không phải là các tập đoàn lũng đoạn như Di Động, Viễn Thông, Điện Thoại, càng không phải thuộc các doanh nghiệp như Dầu Khí Quốc Gia, Dầu Hỏa Quốc Gia, Hải Dầu Khí Quốc Gia.
Ngay cả giữa cơn sóng cải cách mở cửa của sau này, cơ bản cũng chính là như vậy, sao chép công việc xảy ra như cơm bữa.
“He he, còn không phải do hôm qua ta thấy cậu có chút ít trứng đó không đủ bán hay sao, chú đây là làm bổ xung cho cậu...”
Triệu Trí Sơn trong lòng tự nhủ: “Thằng nhóc, trứng lộn bán được lãi như vậy mà hôm qua dám nói với ta rằng chỉ kiếm chút ít.”
“Hôm nay ta phải ép chết ngươi, xem ngươi làm gì được ta?”
“Chú nói chí phải, buôn bán cũng không phải một nhà có thể làm hết, huống chi ở đây giáo viên học sinh tính ra trên vạn, chúng ta cùng bán vẫn có chút thiếu đấy ạ.”
Đổng Gia Tuấn bên nói, một bên cùng Hạ Nhã gỡ đồ trên xe đạp xuống, sau đó phân loại bày hàng ngăn nắp.
Đổng Gia Tuấn xe nhẹ đường quen, rất nhanh đã bắc bếp nổi lửa.
Quay đầu nhìn Hạ Nhã, không biết vì lí do gì?
Vậy mà ôm mặt khóc nấc lên...