Nghĩ đến trứng lộn nướng mà Triệu Trí Cường làm, căn bản chẳng có ai ăn.
Điều này thể hiện rõ một sự thật.
Cho dù thị trường đích thực có nhu cầu.
Nhưng người không nắm vững kỹ thuật cốt lõi muốn nhảy vào kiếm bát cơm, cũng không phải việc dễ dàng.
Đương nhiên bản thân mình đã có “bí kíp gia truyền”.
Nghĩ đến cái “bí quyết gia truyền” này, Đổng Gia Tuấn không kìm được cảm thấy giương giương tự đắc.
Rất nhiều người thấy người ta kiếm nhiều tiền.
Nhưng không thể nghĩ được.
Tiên quyết phải có được cái bí quyết cốt lõi.
Trực tiếp liền muốn đi đến đỉnh cao, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy thất bại cay đắng.
Rất khó bắt chước, cũng rất khó vượt qua được.
Bán xong lô hàng rau rừng này, Đổng Gia Tuấn định ở nhà ôm cây đợi thỏ hai ngày.
Nếu không ngoài dự liệu của hắn.
Thì Triệu Trí Cường cũng sắp tìm đến rồi.
Cổng trường trung học số 1.
Sân trường rộng lớn, một chiếc xe bò phủ bạt dừng trước cổng, lập tức thu hút sự chú ý của bác bảo vệ.
Đang lúc ông định đi đến thì Đổng Gia Tuấn đã nhanh chân đi qua.
Thuận tay đưa ra một điếu Hồng Tháp Sơn nói:
“Bác ơi, bác còn nhớ cháu không ạ, hôm trước cháu có đến tìm Lưu trợ lý một lần.”
Bác bảo vệ nhận lấy thuốc, nhận ra là Hồng Tháp Sơn liền đưa lên mũi ngửi ngửi nói:
“Cậu vừa nhắc ta đã nhớ ra rồi, hôm nay lại có việc gì đến tìm trợ lý Lưu vậy?”
“Bác ơi, đây là xe chở rau rừng do trợ lý Lưu đặt hàng, chuẩn bị phân phát cho các giáo viên, viên chức trong trường đấy ạ, chính vì vậy nên cháu mới vội vàng chuyển đến.”
Đổng Gia Tuấn vừa nói, vừa bật lửa cái “cạch”, sau đó cung kính châm thuốc cho bác bảo vệ.
Đừng có coi nhẹ bảo vệ ở thời đại này, nếu như không có chút bối cảnh, vậy chắc chắn không thể tranh được cái chân này.
“Rau rừng? Có những chủng loại nào đấy?”
Bác bảo vệ hiển nhiên rất hài lòng đối với thái độ của Đổng Gia Tuấn.
Đi đến trước xe bò, lật tấm bạt lên:
“Ái chà chà, rau ngải, tỏi gốc nhỏ, toàn là đồ tốt nha.”
Thân là người lớn tuổi ở thời đại đó, có ai là chưa từng ăn rau rừng chứ?
Chẳng qua khi đó là ăn để chống đói.
Mà bây giờ sống trong thành thị, ngày ngày đều ăn lương thực được phân phát, làm gì có cơ hội được ăn rau rừng?
Chỉ có thể ôm hồi ức về quá khứ mà thôi.
“Đúng ạ, còn có rau cải rừng, rau ngải, cây cánh cát, lá dương xỉ nữa ạ, cháu sang kia gọi điện cho trợ lý Lưu được không ạ?”
Đổng Gia Tuấn nói một hồi, liền chuẩn bị đi gọi điện báo cho trợ lý Lưu.
Kết quả liền bị bác bảo vệ ngăn lại nói:
“Không cần, cháu cứ ở đây đi, bác giúp cháu gọi điện cho trợ lý Lưu là được rồi.”
Bác bảo vệ cười hì hì đi gọi điện thoại, nói ra thì mặc dù mình chỉ là một chân bảo vệ cổng.
Nhưng cũng được coi là viên chức của trường trung học số 1.
Bình thường những đồ thưởng tết các thứ, cũng sẽ không thiếu phần của ông.
Ngày thường giáo viên nào đi qua cổng chính, cũng phải khách khí chào ông một câu.
Đổng Gia Tuấn thấy bác bảo vệ nhiệt tình như vậy, liền cùng Hạ Nhã phủ lại tấm bạt che.
Không bao lâu sau, liền nhìn thấy Lưu Thiết Nam mặc áo sơ mi, đeo mắt kính, tóc chải gọn gàng đi đến.
“Đồng chí Tiểu Đổng, đến khá sớm nha, vậy thì đánh xe vào cửa nhà ăn, rồi dỡ hàng xuống đi.”
“Trợ lý Lưu, mời anh hút thuốc.”
Đổng Gia Tuấn thấy bác bảo vệ đã mở cửa lớn.
Liền để ông Vương lái xe đi vào.
Mà bản thân hắn thì đi cùng Lưu Thiếu Nam, cùng nhau đi đến thao trường của nhà trường.
Đi đến cổng lớn, Đổng Gia Tuấn lại nhẹ nhàng đi qua, đưa cho bác bảo vệ một điếu thuốc, trong miệng không ngừng nói cảm ơn.
Việc này khiến bác bảo vệ hết sức hài lòng.
Lòng nghĩ thầm: “Thanh niên này thật hiểu chuyện.”
“Anh Lưu, đây là vợ em, Hạ Nhã.”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy Hạ Nhã cũng đi theo qua đây, liền lễ phép giới thiệu cùng Lưu Thiết Nam.
“Trợ lý Lưu, em chào anh ạ.”
Hạ Nhã hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt.
Đây là hôm trước Ha Thiên mang đến, chính là quần áo của cô thời còn con gái.
Tóc buộc đuôi gà, trên mặt không có trang điểm, thể hiện ra hình tượng một cô gái xinh đẹp hoạt bát, tràn đầy năng lượng.
Cái khí chất đó không hề giống một người nông dân.
Càng không giống bà mẹ của hai đứa nhỏ.
“Không tồi nha, phu xướng phụ tùy.”
Lưu Thiết Nam hết sức bất ngờ, Đổng Gia Tuấn chỉ là một người nông dân, làm sao có được một cô vợ khí chất thoát tục như vậy chứ?
Nhưng vì giữ lịch sự.
Cũng không tiện hỏi sâu.
“Trợ lý Lưu, có việc này cần báo cáo với anh một chút ạ.”
Đổng Gia Tuấn rất hiểu quy tắc, đi sau Lưu Thiết Nam nửa bước, đây cũng chính là bí quyết để kết giao với lãnh đạo.
Tuyệt đối không được phép tranh tiên, đi phía trước lãnh đạo.
Lại không được đi cách quá xa, như vậy người ta sẽ cảm giác ngươi có ý xa lánh.
Đi sau nửa bước, chính là cự ly thích hợp nhất.
Vừa đảm bảo không bỏ sót lời lãnh đạo nói.
Vừa có thể khiến khi mình đáp lời, lãnh đạo có thể nghe rõ.
“Có chuyện gì cứ việc nói đi, đừng ngại.”
Lưu Thiết Nam phất tay, khẳng khái nói.
“Vốn dĩ đơn hàng anh đặt số lượng là 500 cân, nhưng khi đi đào không cẩn thận dư ra một ít, tầm khoảng mấy chục cân, nếu như không tiện mà nói, phần thừa ra kia em liền trực tiếp chở đi, dù sao cũng không thể mang phiền phức đến cho anh được.”
Đổng Gia Tuấn miệng nói lời khách sáo, nhưng trong lòng đã dự tính không định kéo đi.
Chẳng qua nói thì vẫn phải nói như vậy.
“Cậu nói việc này à? Thừa ra mấy chục cân sao?”
Lưu Thiết Nam trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Vâng ạ.”
Đổng Gia Tuấn đánh giá tình hình, Lưu Thiết Nam hình như suy tính một hồi, rồi quả quyết nói:
“Nếu như đã thừa ra mấy chục cân rồi, vậy phần thừa ra kia cậu cũng không phải mang đi đâu nữa, đều gỡ xuống đi, tính theo số lượng thực tế là được.”
“Vậy em cảm ơn anh.”
Đổng Gia Tuấn nghe xong lời này như mở cờ trong bụng.
Cũng may là mình nhắc đến sớm, nếu không lúc nữa đến cửa nhà ăn đặt lên bàn cân.
Đứng trước mặt bao nhiêu người, cũng không tiện mở lời..
Kỳ thực ý nghĩ trong đầu của Lưu Thiết Nam chính là, vốn dĩ nhà trường định tổ chức hoạt động lên núi du lịch, sau đó đi đào một ít rau rừng.
Kết quả hoạt động bị hủy bỏ.
Bản thân liền hiến kế, mua về lô rau rừng này, vốn dĩ chính là đồ khan hiếm.
Đồ càng hiếm càng quý.
Nếu như để đồng nghiệp nhìn thấy, ở chỗ khác bán đầy đường đầy chợ.
Vậy không phải liền mất đi ý nghĩa vốn có hay sao.
Vậy nên đã đáp ứng yêu cầu của Đổng Gia Tuấn.
Trước cửa nhà ăn trường trung học số một.
Một vài giáo viên không có tiết, sớm đã nhận được thông báo, cầm làn đựng đồ, chậu tráng men đứng đợi ở đây.
Thời khắc Đổng Gia Tuấn kéo ra tấm bạt che phủ, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Chỉ thấy chỗ rau rừng tươi non béo múp, màu xanh mơn mởn.
Giống như mới vừa đào lên từ trong núi vậy, bên trên còn đọng lại từng giọt từng giọt sương long lanh.
Thật ra đây là do ban sáng lúc chất hàng lên xe, Đổng Gia Tuấn cố ý cầm bình ô doa.
Mỗi lớp rau đều tưới lên một lượt nước.
Đổng Gia Tuấn hiểu rõ, trong buôn bán hình thức rất quan trọng.
Đặc biệt là những người thuộc tầng lớp trí thức này.
Không chỉ giỏi soi mói, mà miệng lưỡi cũng rất lợi hại.
Bây giờ nhìn thần sắc mọi người đều tỏ vẻ hài lòng, Đổng Gia Tuấn cuối cùng cũng yên tâm.
Việc tiếp theo thì đơn giản thôi, chỉ cần lấy cân của nhà ăn ra, chỉnh quả cân và hoa thị thông số của cân, sau đó bắt đầu cân là được.
Hạ Nhã thì lại lấy ra quyển sổ ghi chép, sau đó nhìn số trên bàn cân, rồi cẩn thận ghi chép lại.
Rất nhanh xe bò đã được dọn sạch.
Tổng cộng có 560 cân trong đó có khoảng 6 cân bị bốc hơi, hoặc là do hao hụt mà mất đi.
Huống gì dùng cái cân này, lại có nhiều người nhìn như vậy.
Hạ Nhã thông minh, mỗi lần đều cân tươi một chút, khiến mọi người ai đều hài lòng.
Không ngừng khen ngợi hai vợ chồng Đổng Gia Tuấn.
Ngay cả trợ lý Lưu đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Cầm đơn nhập hàng của nhà ăn, sau đó trợ lý Lưu ký tên, đi đến bộ phận tài vụ nhận tiền.
Đổng Gia Tuấn rõ ràng, vụ làm ăn này đã xong.
Bắt tay tạm biệt Lưu Thiết Nam.
Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, Đổng Gia Tuấn chợt nhớ ra còn một việc quan trọng chưa nói.
Không kìm được ở đằng sau hô lên: “Trợ lý Lưu, xin dừng bước…”