Hạ Nhã đang tự trách bản thân, vuốt đầu hai đứa nhỏ.
Chợt nghe tiếng của Tiểu Hổ, quay đầu nhìn lại.
“Mụ mụ, đàn gà con này thật đáng thương, từ khi sinh ra đã không có mẹ. Con và em mỗi ngày đều sẽ chơi cùng bọn chúng.”
“Mụ mụ, Bà bà nói những chú gà con này sau này lớn lên sẽ giết thịt ăn, bọn chúng thật là đáng thương, đừng giết bọn chúng có được không?”
Tiểu Phượng nghe được lời anh trai, lập tức ngẩng đầu nhìn mẹ mình, giọng nói mang vẻ cầu xin.
“Các con thật hiểu chuyện, mụ mụ rất vui, cho hai đứa một like, gà con từ nhỏ đã xa mẹ, cần phải học được tính tự lập, hai ngày nay mụ mụ không có ở nhà, các con có ngoan không đấy?”
Hạ Nhã nghe được lời của hai con, trong lòng cũng bị cảm động.
Đều nói nhân chi sơ, tính bản thiện.
Vạn vật đều có linh.
Bất kể là người hay là động vật, đều tự có số mệnh của riêng mình.
Ai mà không phải vì tiếp tục sống tiếp mà cố gắng chứ?
“Mụ mụ, con rất ngoan, chỉ có anh trai có lúc còn chưa ngoan lắm thôi ạ.”
“Tiểu Phượng, anh là anh trai em đấy, nếu như em dám ở trước mặt mụ mụ nói xấu anh, sau này có đồ ăn ngon, anh sẽ không chia em ăn nữa.”
“Anh trai, mụ mụ nói trẻ con nói dối sẽ bị sói ăn thịt, em không nói xấu anh nữa, anh trai của em, em gái yêu anh nhất đấy...”
Tiểu Phượng thấy anh trai nổi nóng, lập tức quay người thơm anh trai một cái, sau đó cười lên khanh khách.
“Vậy còn được.”
Tiểu Hổ được em gái thơm một cái, lại một lần nữa bỏ qua.
Hạ Nhã nhìn hai đứa con mình, Tiểu Hổ đôn hậu chất phác, Tiểu Phượng thì tinh ranh nghịch ngợm.
Tiểu Hổ mỗi lần đều bị em gái trêu đùa cho quay mòng mòng.
“Chỉ biết nhớ mụ mụ thôi, không nhớ ba ba nữa rồi, vậy ba ba đành để chỗ đồ ăn ngon này lại một mình ăn ha.”
Nhìn hai đứa con bảo bối quấn quýt bên chỗ Hạ Nhã, Đổng Gia Tuấn vậy mà có chút ganh tỵ.
Bất kể nói như thế nào, con cái vẫn sẽ thân với mẹ hơn bố một chút.
Nhưng nghĩ lại thì bản thân mình cũng chẳng phải ngoại lệ.
Thân cận với mẹ hơn, ngược lại với lão ba thì tương đối xa cách.
Kì thực cũng vì các bậc phụ huynh ở thời đại đó, phần lớn đều tán thành: yêu cho roi cho vọt.
“Ba ba, con muốn đồ ăn ngon.”
“Ba ba, đồ ăn ngon ở đâu? Con muốn ăn.”
“Hai đứa nhóc bây giờ mới nhớ ra, ba ba mụ mụ đi lên huyện thành, hẳn là sẽ mang theo đồ ăn ngon quay về.”
Mấy ngày nay bất kể là nước đường trắng, kẹo Bát Bảo, hay là Kẹo Lạc Tiểu Hổ Tiểu Phượng đều ăn không ít.
Sau đó là thịt gà rừng, thịt kho tàu, bánh chẻo đều đã ăn vài lần.
Cho nên sức cám dỗ của đồ ăn ngon cũng không còn lớn như lúc trước nữa.
Chẳng qua nghe ba ba nói vẫn từ trong lòng mụ mụ chui ra.
Nhìn hướng Đổng Gia Tuấn vừa chạy vừa dang tay làm động tác ôm.
“Như vậy mới đúng chứ.”
Đổng Gia Tuấn đã gỡ hết hàng hóa mua về từ trên xe xuống.
Nhìn thấy hai đứa mừng rỡ chạy về phía mình, vội vàng cúi người thơm lên má mỗi đứa một cái.
“Muốn ăn đồ ăn ngon, trước tiên phải thơm ba ba một cái nha.”
Nói đoạn, liền đưa mặt già của mình ra.
Tiểu Hổ Tiểu Phượng không ngờ ba ba còn có yêu cầu, mắt nhỏ ráo rác đảo qua đảo lại, cùng liếc nhìn nhau cười.
Hai đứa ăn ý, mỗi đứa đánh một cái chụt lên một bên má của Đổng Gia Tuấn.
“Xem ba ba các con làm trò lố gì kìa.”
Trong ánh mắt chờ đợi của hai đứa nhỏ, Đổng Gia Tuấn từ sau lưng lấy ra hai bọc giấy thấm dầu, từ từ mở ra...
“Thật là thơm.”
“Ba ba, con muốn ăn.”
Tiểu Hổ Tiểu Phượng cùng lúc vươn tay, cầm lấy bánh rán.
“Hai đứa các con mỗi người một cái, cái này đưa sang cho bà nội.”
Đổng Gia Tuấn đặc biệt đến nhà hàng quốc doanh mua bánh rán, đây chính là món Hạ Nhã thích nhất.
Trên đường về hắn đã ép Hạ Nhã ăn trước một cái.
Sau đó còn lại bốn cái, toàn bộ đưa hết cho Tiểu Hổ.
Hai đứa nhỏ được Hạ Nhã giáo dục, sớm đã tạo thành thói quen.
Nếu có đồ ăn ngon, chỉ cần có mặt ông bà nội ở bên cạnh, nhất định phải dành cho người già ăn trước.
Cho dù bản thân thèm ăn đến mức nào đi nữa, đứng bên cạnh chảy nước miếng, cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Mới đầu Vương Thục Phương không ăn.
Hạ Nhã liền giảng giải cho mẹ chồng, đây là vì giáo dục phẩm đức cho bọn trẻ.
Thế là mỗi lần Vương Thục Phương đều chỉ chạm môi một chút, rồi lập tức đưa cho bọn nhỏ ăn.
Mặc dù Đổng Gia Tuấn không nói.
Bà bà ở bên cạnh, Tiểu Hổ Tiểu Phượng đều sẽ chạy qua đưa cho bà ăn trước.
Người một nhà cứ thế tạo nên sự ăn ý, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
“Cậu cả, cậu xem thời hiện tại kiếm tiền thật không dễ ràng gì, ngày thường một xu tiền cũng phải chia làm hai nửa mà tiêu đấy, cậu còn đi tiêu tiền bừa bãi, Hạ Nhã con cũng không để ý nó một chút.
Lúc này Vương Thục Phương trong tay cầm hai cái bánh rán, từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa trách mắng Đổng Gia Tuấn.
Đổng Gia Tuấn sớm đã quen.
Cười đùa tý tửng, đối với mẹ già chính là phương pháp tốt nhất.
“Mẹ, ở đây vẫn còn miếng thịt, mẹ cũng mang về đi, phần mỡ để chưng lấy dầu, phần nạc mẹ xem nấu món nào ngon ngon cho bố con nhắn rượu. Đừng để đây sẽ hỏng đấy ạ, sau này sẽ thường xuyên có.”
Lúc quay về Đổng Gia Tuấn dùng số phiếu thịt của Vương Hồng Đào, đi đến xưởng thịt mua vài cân, phân thành hai phần.
Cười hì hì đưa cho Vương Thục Phương nói.
“Con đấy.”
Vương Thục Phương nhìn miếng thịt lắc lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Con trai có lòng hiếu thuận thì cứ cầm đi vậy, dù sao bố nó cũng thích ăn thịt.
“Bánh rán này mẹ làm so với nhà hàng quốc doanh ngon hơn nhiều, chỉ là lúc trước trong nhà không có bột mì, bây giờ bột mì, đậu tương, đường trắng, hạt vừng đều có rồi, hôm nào nếm thử tay nghề của mẹ nhé.”
Vương Thục Phương cho dù miệng không ngừng lải nhải, nhưng trong lòng lại cực kì dễ chịu.
Chỉ cần nghĩ con trai mình cuối cùng cũng biết kiếm tiền rồi.
Con trai con dâu hiếu thuận, cháu trai cháu gái ngoan ngoãn dễ thương.
Khiến bà cụ tâm tình thật sự tốt à nha.
“Mẹ, đợi một chút, bây giờ đang là lúc giao mùa, con ở Công Giao Xã mua cho bố mẹ hai miếng vải, mẹ quay về tìm người đo một chút, tìm người có máy may may lấy hai bộ quần áo mới.”
Hạ Nhã tay cầm vải đuổi theo sau.
“Con xem, các con lại tiêu tiền bừa bãi rồi, mẹ với bố con cũng không phải là hết quần áo mặc mà. Đứa nhỏ này sao lại cũng học được thói tiêu tiền phung phí rồi, các con mới có cuộc sống sung sướng được mấy ngày cơ chứ? Nên nói các con như nào mới tốt đây?”
Mặc dù bị Vương Thục Phương quở trách, nhưng Hạ Nhã cũng không có để bụng.
Bố mẹ chồng đối xử với cô thật sự rất tốt.
Đều nói mẹ chồng con dâu quan hệ khó hòa thuận, nhưng đối với Hạ Nhã thì cô lại xem bố mẹ chồng như là nhà đẻ mình vậy.
Trong lòng không có ngăn cách.
Nói chuyện tự nhiên cũng không bất hòa.
“Mẹ, cái này cũng không phải đặc biệt mua cho mẹ mà, chẳng qua lúc bọn con mua vải làm bộ quần áo mới cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng, thấy giá vải đang giảm, mới thuận tiện cắt luôn hai miếng cho bố mẹ.”
Hạ Nhã sớm biết tính cách mẹ chồng, trước khi về nhà đã nghĩ xong phương pháp ứng phó.
Đến những năm 84 về sau, sản lượng các nhà máy dệt trong nước dư thừa, tạo nên cảnh ứ đọng kho cất trữ.
Cho nên giá vải cũng vì vậy mà giảm xuống.
Thậm chí mua vải còn không cần dùng phiếu vải.
Nhìn từ góc độ kinh tế học, chính là xung đột mâu thuẫn giữa cung và cầu, chỉ có thể dùng thị trường làm biện pháp điều tiết mà thôi.”
“Thì ra là hạ giá à, vậy còn được. Kể ra mẹ và bố con cũng phải vài năm không có may quần áo mới rồi.”
Vương Thục Phương nhìn tấm vải trong tay mình, vuốt ve không ngừng, hiển nhiên yêu thích đến nỗi không muốn rời tay.
“Vẫn là Tiểu Nhã biết mua đồ, chất vải này thật sự rất tốt, sờ lên cảm giác cực kỳ dễ chịu, cái này nếu như mặc lên người…”
“Ý, đúng rồi, Tiểu Nhã…”
Vương Thục Phương đi được hai bước chợt nhớ ra gì đó, qua lại gọi.