Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn nhìn theo phương hướng ngón tay của Tiểu Hổ, chỉ thấy chạy qua như chớp ngoài cửa.

Hắn vội đuổi theo ra ngoài nhìn.

Thì ra là Tiểu Trụ Tử trong thôn, trong tay kéo một vật, vừa chạy vừa chảy nước miếng.

"Tiểu Trụ Tử, cho chú hỏi cái, cháu đang chơi cái gì vậy?"

"Đây là xe hơi nhỏ do ba cháu làm cho cháu."

Tiểu Trụ Tử kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói.

Đổng Gia Tuấn rốt cục đuổi kịp Tiểu Trụ Tử khoảng năm, sáu tuổi, sau đó khom lưng cầm thứ đó lên nhìn.

Hóa ra đó là một ván gỗ lớn, bốn góc có các nắp chai đóng đinh vào tấm ván, dùng làm bánh xe.

Phía trước buộc một dây thừng nhỏ, Tiểu Trụ Tử kéo chạy về phía trước.

"Tiểu Trụ Tử, đi chơi đi."

Đổng Gia Tuấn đã thấy rõ rồi, vỗ vỗ đầu của Tiểu Trụ Tử, bảo thằng bé đi chơi đi.

"Tiểu Hổ, con muốn cái xe kia của Tiểu Trụ Tử sao?"

Đổng Gia Tuấn nghĩ tới vào thời điểm này, tuyệt đại đa số gia đình đều không có tiền mua đồ chơi cho con cái.

"Ba ba, Tiểu Phượng cũng muốn cái xe xe kia."

Tiểu Phượng nhìn thấy Tiểu Hổ đòi ba ba đồ chơi, cũng đi tới trước người Đổng Gia Tuấn, níu góc áo của ba ba nói.

"Em là con gái, đòi xe làm gì chứ?"

Tiểu Hổ thấy em gái cũng đòi, lo lắng ba ba không làm cho nó, bèn đi tới chỉ vào Tiểu Phượng nói.

"Ba ba, con cũng muốn, con cũng muốn nha."

Tiểu Phượng thấy ba ba ở chỗ này, nên làm lơ với lời nói của Tiểu Hổ.

Vẫn níu góc áo của ba ba làm nũng nói.

"Được được được, giờ ba ba sẽ đi làm ngay cho hai con, mỗi người một chiếc tàu hoả, có được hay không nào?"

Đổng Gia Tuấn suy một ra ba, lập tức có ý tưởng càng hay hơn.

Nếu con cái thích, thì người làm bố phải thỏa mãn nguyện vọng của con mới được.

"Thật tốt quá, con sắp có xe lửa nhỏ rồi."

"Ba ba, ba ba thật tốt."

Tiểu Hổ vui sướng chạy vào trong nhà, đi khoe với mụ mụ.

Tiểu Phượng thì kéo góc áo của Đổng Gia Tuấn, cả tay chân leo lên người ba.

- Chụt.

Sau đó áp vào mặt của ba, hôn cái chụt.

Đổng Gia Tuấn cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Nhận được phần thưởng của con gái, hắn vội đi làm xe cho hai tiểu bảo bối.

Đầu tiên Đổng Gia Tuấn tìm một tấm ván gỗ rộng bằng lòng bàn tay, sau đó dùng cưa cưa nó thành những mảnh gỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay.

Rồi hắn đi tìm tất cả các nắp chai sắt trong sân, bắt đầu chế tạo xe.

Lúc này Tiểu Hổ Tiểu Phượng đều xúm lại, tập trung tinh thần quan sát.

Trong ánh mắt sáng trong suốt, tất cả đều là vẻ sùng bái.

Đổng Gia Tuấn rất hưởng thụ ánh mắt như thế của hai con.

Làm xe càng thêm nỗ lực.

Chẳng mấy chốc, những mảnh gỗ nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay được đóng đinh bằng nắp chai ở bốn góc, tổng cộng làm mười mảnh.

Mỗi năm cái nối thành một chuỗi, phía trước buộc bằng dây thừng.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng nhìn thấy ba ba nhanh như vậy đã làm cho mỗi đứa một chiếc "xe lửa", lập tức vui vẻ nhảy cẫng hoan hô.

Tiểu Hổ phía trước, Tiểu Phượng ở phía sau.

Kéo xe lửa, rời khỏi nhà đi tìm Tiểu Trụ Tử để pk.

"Tiểu Hổ Tiểu Phượng, chậm một chút, coi chừng ngã. . ."

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy con trai con gái bước ra khỏi cổng, nên vội đi theo phía sau, không ngừng nhắc nhở.

Cũng may vào thời đại đó, cũng không giống như hậu thế, khắp nơi đều là ô tô.

Cũng sẽ không tồn tại nguy cơ bị đụng xe.

Hai đứa trẻ vui sướng chạy, rốt cuộc tìm được Tiểu Trụ Tử vẫn đang kéo xe chơi không biết mệt.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng kéo xe lửa của mình, vây quanh Tiểu Trụ Tử vòng tới vòng lui.

Tiểu Trụ Tử đã phải năn nỉ ba nó mấy ngày, mới được ba làm cho "xe hơi" này, chạy lách cách, đang rất vui vẻ.

Nhất là khi nhìn thấy những đứa con nít khác, Tiểu Trụ Tử liền cố ý chạy thật mạnh, để khoe xe của mình.

Đương nhiên cũng thu được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của đám con nít.

Trong lúc Tiểu Trụ Tử đắc ý, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Hổ Tiểu Phượng, mỗi đứa còn kéo theo một chuỗi chiếc xe lửa.

Mỗi cái đều lớn bằng mình.

Trong miệng còn ở học tiếng của xe lửa kêu "ùng ùng".

Nhìn chiếc xe hơi nhỏ lẻ loi của mình, lập tức cảm thấy uể oài vô vị.

Nó không còn lòng dạ nào khoe khoang nữa.

Cuối cùng Tiểu Trụ Tử cúi đầu, kéo "xe hơi" của mình, xám xịt về nhà, tìm ba ba khóc lóc.

Tiểu Hổ Tiểu Phượng ra quân thành công, đánh bại Tiểu Trụ Tử, hai đứa trẻ lại bắt đầu đấu nhau.

Đứa nào cũng nói "xe lửa" của mình, chạy nhanh hơn so với đối phương.

Sau đó kéo "xe lửa nhỏ", nhanh như chớp chạy đua.

Kết quả đương nhiên là Tiểu Hổ mạnh hơn nên chạy nhanh hơn chút.

"Ba ba bất công, xe lửa của anh chạy nhanh hơn, xe lửa của Tiểu Phượng chạy chậm, ba ba, con muốn xe lửa của anh. . ."

Tiểu Phượng thua trận, lập tức không vui, thút tha thút thít chạy đến bên Đổng Gia Tuấn, khóc nức nở nói.

"Tiểu Hổ, con và Tiểu Phượng đổi xe đi, con là anh, phải nhường em gái một chút, biết không?"

Đổng Gia Tuấn không nỡ nhìn cô con gái bảo bối khóc lóc, vội nói với Tiểu Hổ.

"Con không đổi với em gái đâu, vừa rồi con đã để cho em gái chọn lựa trước, hiện tại thua trách ai chứ? Còn đi méc ba nữa."

Tiểu Hổ đang chiến thắng, đường nhiên không chịu đổi với em gái.

Cuối cùng dưới sự cố gắng khuyên nhủ của Đổng Gia Tuấn, mới vẻ mặt đau khổ đổi với Tiểu Phượng.

"Ba ba, ba ba thật tốt."

Sau khi đổi được "xe lửa nhỏ" siêu tốc mà mình muốn, Tiểu Phượng lập tức vỗ tay hoan hô.

Cô bé la lên, muốn đấu lại với Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ lúc đầu không muốn đấu với em gái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tiểu Phượng, trong lòng cậu bé cũng không phục.

"So thì so, ai sợ ai nha, ba ba làm trọng tài, nhưng Tiểu Phượng nè anh có nói với em nha, thua nữa thì không được khóc nhè đâu."

"Thi đấu, bắt đầu. . . phằng!"

Theo động tác nổ súng của Đổng Gia Tuấn, hai tiểu bảo bối lại bắt đầu vòng thi đấu thứ hai, và kết quả không có gì bất ngờ.

Tiểu Phượng lại bị thua Tiểu Hổ một đoạn rất dài.

"Thế nào, không phải vấn đề xe, là tài lái xe của em không tốt, lúc này em đã chịu phục chưa?"

Tiểu Hổ vênh váo đi tới, kéo xe bỏ vào trong ngực, ngạo nghễ nói với cô em gái rắc rối.

"Em. . . em không phục, em đi tìm mụ mụ. . ."

Tiểu Phượng thấy không còn chỗ để kiện, bèn kéo xe lửa nhỏ về tìm mụ mụ. . .

"Ăn cơm."

Hạ Nhã thì thò đầu ra từ sau cổng, kêu mọi người ăn cơm.

Tiểu Phượng nhìn thấy mụ mụ, cứ như nhìn thấy cứu tinh, cô bé khóc nức nở nói:

"Mụ mụ, anh hai bắt nạt con. . ."

"Ai ai ai ui, tiểu bảo bối của mẹ, đừng khóc, đói bụng chưa? Nhanh xem mụ mụ làm cho con ăn món ngon gì nào?"

Hạ Nhã nhìn thấy Tiểu Phượng uất ức khóc thút thít, vội khom lưng xuống, ôm lấy con gái bảo bối, vỗ nhẹ sau lưng của con gái nói.

Nhìn thấy hai đứa con yêu không ngừng trưởng thành, trong mắt của Hạ Nhã đều là hạnh phúc.

Hai tiểu bảo bối này, từ nhỏ đến lớn, tình huống tranh chấp giống như hôm nay vậy, mỗi ngày đều phát sinh mấy lần.

Làm mẹ đều thành thói quen.

Hạ Nhã rất coi trọng việc giáo dục đạo đức cho hai đứa trẻ.

Nếu không phải là chuyện gì có tính nguyên tắc, cũng đều không có đúng sai.

Làm mẹ chỉ có thể ba phải bên nào cũng bênh.

"Con gái con lứa gì chỉ toàn biết méc không à, có dị không nào?"

Tiểu Hổ nhìn thấy em gái lao vào trong lòng của mụ mụ, còn đang làm nũng.

Trong lòng cũng có chút đố kị, bèn làm mặt quỷ với em gái.

Đổng Gia Tuấn trở lại trong phòng, nhìn thấy chỉ có một đĩa củ cải muối trên bàn ăn.

Ngày hôm nay không phải mua thịt rồi sao?

Không khỏi buồn bực nhìn về phía Hạ Nhã.

Mấy ngày nay, khẩu phần ăn của Tiểu Hổ Tiểu Phượng đã được tăng lên.

Không có thịt, hai tiểu bảo bối chắc sẽ không vui đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK