Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn không khỏi quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy thấy trong con hẻm cạnh tiệm lương thực, một thanh niên trắng trẻo, mập mạp khoảng 16,17 tuổi đang nháy mắt ra hiệu với mình.

Đổng Gia Tuấn lục tìm trong đầu cũng không ký ức về người này.

Chẳng lẽ đang nhìn chằm chằm với mình?

Nhưng thế cũng không đúng.

Vì vậy liền đi vào trong con hẻm, xem kẻ này rốt cuộc muốn gì?

"Đại ca, anh cần phiếu lương thực, phiếu thịt sao?"

Gã mập vừa mới nhìn thấy Đổng Gia Tuấn, bước ra khỏi cửa tiệm lương thực với bọc lớn bọc nhỏ, nào là gạo bột mì dầu nành.

Biết ngay là hắn không có tem phiếu lương thực, bằng không ai sẽ mua lương thực mặc cả chứ?

"Em có phiếu thịt và phiếu lương thực sao?"

Gã mập này trông da mỏng thịt mềm, hẳn là điều kiện gia đình tốt vô cùng, vì vậy mở miệng hỏi.

"Ha hả đó là dĩ nhiên, không riêng gì phiếu thịt và phiếu lương thực đâu, phiếu vải cũng có, đại ca anh yên tâm không phải đồ trộm cắp mà là nhà em xài dư, hiện tại lấy ra đổi chút tiền tiêu vặt."

Gã mập nói xong bèn vỗ vỗ túi quần của mình, ý là đều ở trong túi.

"Anh muốn phiếu vài cân thịt, em xem bao nhiêu tiền? Nói trước nếu đắt thì anh không mua đâu."

Đổng Gia Tuấn vừa nghĩ quả đúng buồn ngủ lại gặp chiếu manh, xem dáng dấp của gã mập này tuyệt không giống như phần tử xấu, liền đến gần nói.

"Phiếu thịt 1 cân anh đưa em 1 hào là được, giờ em có 2 cân, anh xem có đủ không?"

Gã mập lấy ra từ trong túi một xấp các loại phiếu, dọa cho Đổng Gia Tuấn giật mình.

Từ đó lựa ra phiếu thịt nửa cân, lấy ra bốn tờ quơ quơ ở trước mắt của Đổng Gia Tuấn.

"Thành giao!"

Đổng Gia Tuấn cũng dứt khoát móc ra 2 hào, đưa cho gã mập.

Một tay tiền một tay hàng, tiền hàng hai bên thoả thuận xong.

Đổng Gia Tuấn lấy phiếu thịt xoay người rời đi.

Vừa rồi ở trên đường hắn nhìn thấy tại cổng của Xí nghiệp Liên hiệp thịt, thịt trên tấm thớt cũng không nhiều.

Huống hồ đi trễ muốn mua thịt mỡ, sợ là sớm đã không còn.

Vào thời đại đó, thịt mỡ được ưa chuộng hơn so với thịt nạc.

Vào lúc đồ ăn mặn thiếu có thể rang dầu xào rau đó mới gọi là thơm nha.

"Đại ca, sau này cần gì cứ tới nơi này tìm em, đều có nguồn gốc đàng hoàng không phải đồ trộm cắp từ nhà xài không hết."

Gã mập hét về phía bóng lưng của Đổng Gia Tuấn.

Đổng Gia Tuấn bước đi vội vã không có trả lời.

Chỉ là đưa tay giơ cao ra phía sau xem như đáp lại.

Đổng Gia Tuấn đạp xe đi tới Xí nghiệp Liên hiệp thịt, chứng kiến bộ phận bán lẻ còn có chút thịt, vì vậy liền nhảy xuống xe.

"Bác à, bao nhiêu tiền một cân?"

"Mỡ 1 tệ 6, nạc 1 tệ 4."

Bác bán thịt tai to mặt lớn thấy Đổng Gia Tuấn muốn mua thịt, vì vậy chậm rãi nói.

Thái độ có chút ngạo mạn.

Dù sao mình không chỉ ăn cơm nhà nước, đồng thời người khác thắt lưng buộc bụng đến ngày tết mới có thể ăn được thịt.

Nhưng mình mỗi ngày đều có thể ăn được thịt.

Tự nhiên khiến bác cảm thấy hơn người.

"Mỡ nạc mỗi loại cho tôi 1 cân."

Đổng Gia Tuấn cũng không để bụng.

Dù sao cái bát sắt này, cũng chỉ có mấy năm nữa sẽ bị đập nát.

Thập niên chín mươi kinh tế thị trường, trong chợ bán thức ăn khắp nơi đều là quầy bán thịt, đến lúc đó mày còn kiêu căng nỗi gì?

Bác bán thịt cắt mỡ nạc mỗi loại 1 cân.

Sau đó bèn thấy Đổng Gia Tuấn đưa tới phiếu thịt 2 cân.

Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Dù sao khi đó phiếu thịt đều là một lạng hai lạng.

Cho dù là đám người ăn cơm nhà nước, một tháng cũng chỉ có phiếu thịt ba lạng đến nửa cân.

Lập tức lấy ra phiếu thịt 2 cân mà mỗi tấm đều có hạn ngạch nửa cân, cũng khó trách bác bán thịt cảm giác kinh ngạc.

Nhưng bác cũng không phải chưa từng gặp.

Với những ban ngành có thực quyền hoặc là người có quyền thế mà nói, số lượng này cũng đâu đáng là gì?

"2 cân thịt tổng cộng 3 tệ."

Bác bán thịt tiếp nhận tiền cùng phiếu thịt mà Đổng Gia Tuấn đưa tới, lúc này mới đem thịt đưa cho Đổng Gia Tuấn.

Đổng Gia Tuấn xin một sợi dây gai và nhờ người bán thịt xỏ một lỗ trên miếng thịt, sau đó xỏ vào sợi dây gai và treo lên ghi đông.

Với hai miếng thịt được buộc chặt vào ghi đông, Đổng Gia Tuấn để như vậy chẳng khác gì đang khoe khoang.

Điều này dẫn tới rất nhiều rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Đổng Gia Tuấn cũng không để bụng, hiện tại hắn chỉ muốn sớm về nhà.

Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng sau khi vẻ mặt vui sướng của Tiểu Hổ Tiểu Phượng sau khi ăn những món ngon này.

Dã Trư Dụ cách huyện thành mười mấy cây số, khoảng 30 dặm đường.

Đạp xe cũng mất hơn một giờ.

Sau khi Đổng Gia Tuấn dồn sức đạp chiếc xe đạp khung cũ nát của mình ra khỏi thành không lâu.

Đột nhiên chứng kiến bên đường có một lão gia đội mũ rơm, đang cầm quang gánh đi tới.

Lúc đầu Đổng Gia Tuấn không coi ra gì, nhưng sau khi nhìn qua không khỏi chú ý.

Vội phanh xe lại quay đầu xe đạp đuổi theo.

"Bác ơi, gà con của bác có bán không?"

Đổng Gia Tuấn đột nhiên chặn đường đi của lão già, doạ cho lão già giật cả mình.

"Thằng nhãi con này, đột ngột xuất hiện làm gì vậy hả?"

Lão già dừng bước sau đó đặt quang gánh xuống nói tiếp: “Đương nhiên là bán, nếu không... tôi gánh đi đường xa làm gì hả?"

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy lão già nói to tiếng cũng không để bụng.

Tiếp đó cười ha hả nói: “Gà con của bác bán thế nào?"

"2 hào một con, cậu có muốn hay không? Không muốn thì xê ra, đừng cản trở tôi đi bán hàng."

Lão già cho rằng Đổng Gia Tuấn đang cố tình gây sự, nhìn hắn cười hì hì như vậy, cũng không giống người có thể mua gà con.

"Có thể rẻ hơn chút hay không, rẻ hơn chút cháu sẽ mua mười con."

Đổng Gia Tuấn thử mặc cả, thực ra cho dù lão già không hạ giá, Đổng Gia Tuấn cũng sẽ mua.

"Nếu cậu thiệt muốn mua vậy thì 1 hào 9 một con, nhưng nhưng không cho chọn trống mái. Bắt được con gì thì lấy con đó, bắt xong thì trả tiền.”

"Vậy cho cháu mười con."

Đổng Gia Tuấn cũng không phân biệt được trống mái.

Sở dĩ muốn mua gà con, chủ yếu vẫn là muốn trở về cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng làm bạn chơi.

Thời đại đó cũng không có đồ chơi gì, lại càng đừng nói nuôi sủng vật.

Gà vịt ngang chó, cũng tương đương với sủng vật rồi.

Đây cũng là Đổng Gia Tuấn vừa liếc thấy dáng vẻ đáng yêu của lũ gà con này, lập tức nghĩ đến hai bảo bối trong nhà.

Hiện tại lũ gà con đáng yêu như thế.

Nếu như lấy về đưa cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng, nhất định sẽ khiến hai con sướng đến nhảy nhót.

Vừa rồi ở Cung Tiêu Xã, Đổng Gia Tuấn đã định mua cho con hai món đồ chơi, nhưng thấy giá cả đắt muốn chết.

Nếu mua về, chắc sẽ làm cho Hạ Nhã luôn tiết kiệm đau lòng muốn chết.

Đến lúc đó dù hai tiểu bảo bối vô cùng vui vẻ, nhưng nếu như đại bảo bối khó chịu thì sao?

Đây chẳng phải là cái được không bù nổi cái mất?

Hiện tại mua lũ gà con này, lúc nhỏ có thể cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng đuổi theo chơi. ở trong sân

Còn như gà trống hay là gà mái cũng không sao cả, gà trống nuôi để thịt, gà mái thì giữ lại đẻ trứng.

Đến khi trưởng thành không đẻ trứng thì ăn thịt.

Đến lúc đó Hạ Nhã cũng sẽ vô cùng vui vẻ.

Vẹn cả đôi đường, cớ sao lại không làm?

Sau khi đưa cho lão già, thấy lão già đang đếm tiền, Đổng Gia Tuấn nhanh chóng bắt được mười con gà bỏ vào cái giỏ ở sau xe.

"Bác à, tiền đủ rồi chứ !? Bác đếm lại đi có phải cháu đã bắt mười con gà con rồi hay không?"

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy lão già đếm xong tiền bèn nhắc lão.

"Đủ đủ, đủ rồi."

Lão đầu cúi đầu xuống giỏ đan của Đổng Gia Tuấn cẩn thận đếm một lần, xác nhận vừa đủ thì xoay người cầm đòn gánh lên định đi.

Nhưng ngay khi Đổng Gia Tuấn bước lên xe, ký ức kiếp trước chợt lóe lên trong đầu...

"Bác à, bác chờ một chút!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK