Hạ Nhã làm sao cũng thật không ngờ; ban ngày ban mặt, lại có người dám sàm sỡ mình, giận dữ quát.
Xoay người lại như phản xạ có điều kiện, muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào gan to như vậy?
Ở vào thời kỳ nghiêm khắc này, tội quấy rối có thể bị xử tử hình.
"Em sao vậy, nghĩ gì thế? Như thể mất hồn, gọi em vài tiếng cũng không trả lời anh, chỉ có thể vào tay. . ."
Nhưng Hạ Nhã vừa mới xoay người, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương xộc thẳng vào trong lỗ mũi.
Kích thích vị giác mạnh mẽ, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Thì ra là Đổng Gia Tuấn, cầm quả trứng lộn béo ngậy màu vàng kim, để ở trên miệng của mình.
"Giật cả mình, hù chết người ta rồi."
Hạ Nhã thấy đó là chồng mình, rốt cục thở dài một hơi.
Nắm đấm trắng nhỏ bé đập nhẹ vào ngực của Đổng Gia Tuấn.
Suy nghĩ một chút cũng phải, ban ngày ở nơi này, ai dám sàm sỡ?
Cũng trách vừa rồi mình mải nghỉ quá.
"Ai u, đau chết mất, em đang muốn mưu sát chồng sao?"
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của vợ, lập tức giả vờ vô cùng đau đớn, che ngực nói.
"Em đâu có dùng lực, anh không sao chứ?"
Hạ Nhã làm sao nỡ dùng sức, nhưng nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Đổng Gia Tuấn, không khỏi nhìn xuống quả đấm mình, hơi khó hiểu.
"Em ăn quả trứng lộn này anh sẽ hết đau, rất dinh dưỡng."
"Em không ăn đâu, cứ giữ lại bán lấy tiền, một quả có thể bán 2 hào lận đó, đủ mua cho con không ít kẹo đâu."
Đối mặt mê hoặc ngay bên miệng, Hạ Nhã vẫn cố gắng chống cự.
Nghe được âm thanh nuốt nước miếng không kiểm soát của Hạ Nhã, Đổng Gia Tuấn cảm thấy vui vui.
Cuộc sống còn rất nhiều vất vả.
Vẫn phải thay đổi cách sống mới được.
Sau khi trọng sinh, hắn đặc biệt thích trêu chọc vợ của mình.
"Ai ui, nếu em không ăn ngực anh lại đau."
"Anh gạt em, em đâu có dùng sức."
"Là đau lòng đó, thấy vợ gầy yếu như vậy, khiến anh đau lòng chết đi được. Anh thấy chỗ đó của em hơi nhỏ, ăn cái này có thể to ngực đấy."
Đổng Gia Tuấn cười xấu xa, thì thầm bên tai của Hạ Nhã.
"Anh nói thật sao? Chớ không phải lại gạt em sao?"
Hạ Nhã đã bị Đổng Gia Tuấn lừa, hơi sửng sốt, cô vốn là sinh viên hàng đầu của một trường y khoa.
Trứng lộn rất bổ thì cô biết.
"Lừa em thì em là con cún, nhanh ăn đi, vợ tốt của anh."
Đổng Gia Tuấn tiếp tục trêu chọc Hạ Nhã.
". . . mỗi người một nửa."
Hạ Nhã rốt cục bị thuyết phục, tiếp nhận quả trứng lộn mà Đổng Gia Tuấn đã đưa đến bên môi, nhưng bảo chồng ăn trước.
Đây cũng là thói quen hình thành trong mấy năm nay, trong nhà chỉ cần có món gì ngon, nhất định phải để cho chồng mình ăn trước.
"Thật là thơm, anh ăn xong rồi, dù sao bị cắn một miếng cũng không bán được nữa, em không ăn cũng phải ăn."
Đổng Gia Tuấn chỉ cắn một miếng nhỏ, sau đó đưa lại cho vợ.
Hạ Nhã biết chồng mình nhường cho mình, cô nghĩ trứng lộn đã bị cắn một miếng, dù sao cũng không bán được nữa.
Vì vậy cô ngồi trên vỉa hè ăn trứng lộn.
Từ trước tới này cô chưa từng ăn trứng lộn, ôi ngon ngất ngư luôn.
Chứng kiến Đổng Gia Tuấn đang bận rộn buôn bán ở sạp hàng.
Một niềm hạnh phúc cùng ngọt ngào, lần nữa dâng lên đầu.
Hạ Nhã rất may mắn, đời này không gả lầm người.
Mặc kệ có bao nhiêu khổ, cô vĩnh viên không hối hận.
Tuy nhiên Hạ Nhã từ nhỏ đã được giáo dục tốt, vẫn chậm rãi hưởng thụ món ngon mỹ vị này.
Đến trưa, lục tục có giáo viên học sinh, từ sân thể dục bước ra.
Mua kem, đồ uống, quả du. . .
Số giáo viên, học sinh không mang cơm trưa, lập tức bị mùi thơm của trứng lộn nướng hấp dẫn.
Đây là thứ mới mẻ tại huyện thành này.
Cho tới bây giờ không có phương pháp ăn này.
Ngay cả món thịt dê xỏ xâu nướng, cũng phải đến thập niên chín mươi, mới bắt đầu xuất hiện.
Mọi người vây quanh bếp than nhỏ, nhìn Đổng Gia Tuấn cầm cây quạt hương bồ nát ra sức quạt lửa.
Cái tay còn lại thì nhanh nhẹn lật những quả trứng lộn lông vàng óng béo nguậy xì xèo.
"Cho em 5 quả trứng lộn."
"Cho em 2 quả trứng lộn."
"Sao anh lại mua nhiều như vậy?"
"Cậu không biết đó thôi, buổi sáng anh đã ăn một quả, cho tới trưa ngồi trên sân xem so tài, trong lòng còn ghi nhớ mùi vị đó."
"Em cũng vậy, nếu không phải là buổi sáng có lãnh đạo ngồi đó, em đã chạy ra mua trứng lộn rồi, trứng lộn này ăn ngon vãi."
Một người trông có lẽ là giáo viên thể dục, không khỏi văng tục.
"Anh không biết đó thôi, thứ này từ góc độ trung y mà nói là đại bổ, tráng dương, anh ăn vào sẽ biết."
"Đúng vậy, đến lúc đó ai được lợi ai biết."
Có những giáo viên nháy nháy mắt, ý bảo chuyện này chắc anh hiểu.
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy cũng không còn gì để nói.
Đều nói giáo viên thời đó rất bảo thủ, nhưng giờ nhìn lại, đâu hẳn vậy nhỉ?
Dù sao cũng là người làm công tác văn hoá, mình viết "Dinh dưỡng phong phú, bổ thận tráng dương", vẫn có người có thể xem hiểu.
"Cho tôi 3 quả."
"Cho tôi 2 quả, thử trước đã."
Những học sinh kia cũng không cam chịu thua kém, dồn dập ở phía ngoài đoàn người đưa tiền, sau đó thét.
"Đừng gấp, đừng gấp, từ từ sẽ đến lượt, ai cũng có đều phần."
Một người trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, có dáng vẻ lãnh đạo, đã đứng ra giúp duy trì trật tự.
Đổng Gia Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên chỗ bánh rán, Hạ Nhã cũng đang bận tối mày tối mặt.
Nhưng động tác cuốn bánh rán cùng thu tiền, cũng càng ngày càng thành thạo. Trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Đổng Gia Tuấn không ngờ ngày hôm nay lại bán chạy như thế.
Cũng may Hạ Nhã thông minh, chủ động đi theo.
Nếu không, chỉ sợ mình sẽ mệt như chó, cũng không biết có thể đáp ứng nổi đám đông bùng nổ này không.
Lần này là đại hội thể thao mùa xuân cấp trung học cơ sở của toàn huyện, bao gồm các hương trấn bên dưới, e rằng phải có hơn vạn học sinh.
Đây là chưa tính giáo chức cùng lãnh đạo.
Mới vừa đưa đi một đám người mua bữa trưa, ngay sau đó lại có người mua quả du rau rừng.
Đổng Gia Tuấn cùng Hạ Nhã bận tối mày tối mặt, thu tiền tới mỏi tay.
Nhìn cái túi đeo trên cổ, dần phồng lên.
Thỉnh thoảng hai vợ chồng lại cười.
Trong ánh mắt đều tràn ngập ánh sáng hưng phấn.
Kiếm tiền thực sự quá vui vẻ.
Mà có tiền, thì có thể làm cho người mình thương nhất, được sống cuộc sống tốt.
Cái loại cảm giác thành tựu này, làm cho Đổng Gia Tuấn không khỏi ưỡn thẳng lưng.
Thoải mái!
Bất kể là nướng trứng lộn, hay là cuốn bánh rán, rau rừng, có rất nhiều khách cũ.
Khách cũ dẫn khách mới tới.
Đổng Gia Tuấn vừa nói cảm ơn, vừa không quên tặng nắm rau dại.
Kín đáo đưa cho khách cũ nhiệt tình.
Đối phương cũng không chối từ, chỉ hiểu ý cười.
Trong lòng thầm khen, thằng nhóc này thật biết làm ăn. Càng biết làm người.
Đến chiều, đại hội thể dục thể thao lại bắt đầu, Đổng Gia Tuấn cùng Hạ Nhã đã mệt đến đầu vàng mắt hoa.
Nhưng niềm vui khi kiếm được tiền, đã sớm lấn át sự mệt mỏi của thân thể.
Trên cổ của hai người đều treo túi.
Trước đây nó xẹp lép, nhưng giờ căng phồng.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, vô cùng vui vẻ.
"Không nhanh nghỉ ngơi một lát, anh còn đi đâu vậy?"
Đổng Gia Tuấn vừa khuyên vợ ngồi xuống, đột nhiên hình như nhớ ra điều gì đó, lại bước ra ngoài.
Hạ Nhã thương chồng, vội kêu lên ở phía sau.