Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh thấy năng lực tính toán sổ sách của vợ rất cừ nha. Hay là sau này anh lo kiếm tiền, còn em phụ trách chuyện tài vụ."

Đổng Gia Tuấn sớm đã nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nhớ lại liền nói ra.

"Chắc em không làm được đâu, sau này nếu như chúng ta làm ăn lớn, anh nên mời người chuyên nghiệp mới được, em sẽ chỉ khiến anh thêm phiền."

Hạ Nhã nghe đến đó, vội xua tay từ chối nói.

"Vợ à, người khác có năng lực, nhưng chưa chắc có độ trung thành, huống hồ em phải luôn ở bên cạnh giám sát anh chứ, lỡ anh phạm sai lầm thì làm sao giờ? Xin em đồng ý với anh đi."

Đổng Gia Tuấn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.

Tuy mình vẫn chưa nghĩ ra, phương hướng phát triển cụ thể sau này như thế nào.

Nhưng nhất định phải gây dựng sự nghiệp.

Theo việc cải cách mở cửa dần từng bước thâm nhập, cơ hội sẽ càng ngày càng nhiều, dù ngu cỡ nào đi nữa, trước muôn vàn cơ hội vẫn có thể làm giàu.

Huống chi mình còn nắm giữ trí nhớ của kiếp trước.

Song cũng không thể nào giàu lên chỉ trong một đêm, tiền vốn gây dựng sự nghiệp còn chưa có, chỉ có thể tiến hành từng bước.

Là người của hai kiếp, Đổng Gia Tuấn cảm thấy phu xướng phụ tùy là tốt nhất.

Lúc đầu phu thê chính là chim đồng mệnh.

Sở dĩ tai vạ đến nơi mỗi con bay mỗi ngả, chủ yếu vẫn là do không hiểu rõ đối phương.

Cái này mới tạo thành khi nguy cơ tới, tự mình chiến đấu.

Thử nghĩ đi, một người phụ nữ gả cho mày, từ thiếu nữ yểu điệu, biến thành thiếu phụ đẫy đà.

Sinh con dưỡng cái cho mày, đàn ông có lương tâm, hẳn phải coi vợ là người thân thiết nhất mới đúng.

Gặp gỡ nhiều, nói chuyện nhiều, cho thê tử cảm giác an toàn nhiều hơn.

Hắn không hy vọng vì kiếm tiền, phu thê dần trở những người bạn đồng hành để kiếm tiền.

Nếu để cho hắn lựa chọn, đương nhiên vừa phải kiếm tiền, lại có thể khiến cho vợ không có có cảm giác lạc lõng.

"Gia Tuấn, anh là trụ cột gia đình, em nghe theo anh hết. Nhưng nếu làm không tốt, anh cần phải tha thứ nhiều nha."

Hạ Nhã nhìn thấy Đổng Gia Tuấn không phải nói đùa, cũng khéo léo ngồi xuống mép giường sưởi.

Ôm cánh tay của chồng, như chim nhỏ nép vào bên người.

"Không sao cả, khi có thời gian, anh sẽ đến hiệu sách Tân Hoa mua vài quyển sách, chẳng hạn như nhập môn kế toán và nguyên lý, không cần tự học trước, sau này có cơ hội lại học có hệ thống, em thông minh như vậy nhất định có thể học được."

Đổng Gia Tuấn nói xong, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cảm giác túi phồng lên, vội vàng lấy tay móc ra, là hai bao Hồng Tháp Sơn.

Lúc này mới nhớ tới, đây là Phùng Chấn Đông mạnh mẽ nhét vào túi của mình.

"Hai bao thuốc lá do người ta tặng, em cũng nhận lấy đi!"

Đổng Gia Tuấn đem tiền trên giường đất, còn có hai bao thuốc lá trong túi, đều giao cho Hạ Nhã.

"Tiền. . . tiền này, anh đưa em cất sao?"

Hạ Nhã nhìn thấy một đống tiền trên giường sưởi, cô có chút lúng túng.

Đây chính là hơn 200 tệ nha.

"Dĩ nhiên, anh là cây cào tiền, em chính là hộp đựng tiền, em để vào tay anh, không lo anh xài tiền bậy bạ sao?"

Đổng Gia Tuấn thấy biểu cảm của Hạ Nhã, thì rất vui.

Đây chính là cảm giác thành tựu của đàn ông.

Kiếm tiền về, giao cho vợ.

Để cho vợ hưởng thụ niềm vui kiếm tiền.

Đây cũng là nguyên nhân hắn kêu Hạ Nhã học tài vụ.

Giống như Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ, tuy hai mà một.

Còn có giống như Trương Đan Phong cùng Vân Lôi trong Bình Tung Hiệp Ảnh, vung kiếm giang hồ.

Phu xướng phụ tuỳ, trong mật thêm dầu, vô cùng hạnh phúc.

"Nếu anh đã như vậy, vậy em tạm thời cất trước. Nhưng thuốc thì anh tự bảo quản, dù sao đàn ông còn phải giao tiếp bên ngoài."

Hạ Nhã nghe được Đổng Gia Tuấn nói như vậy, cũng có chút lo lắng chồng mình chi tiêu phung phí.

Theo bản năng, cố phải bảo vệ số tiền này.

Nhìn thấy động tác này của vợ, Đổng Gia Tuấn lập tức cười ha ha.

"Yên tâm đi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, dù sao anh cũng không nghiện thuốc lá, thuốc lá này giữ lại làm bàn đạp cho công việc kinh doanh tiếp theo của anh."

Đổng Gia Tuấn thu thuốc lá để trên giường sưởi.

"Gia Tuấn, số rau dại mà trợ lý Lưu đặt mua kia, anh chuẩn bị làm sao giao hàng?"

Hạ Nhã vừa cất tiền, vẫn nhớ lại chuyện lớn vào ngày kia.

"Vợ anh thật hiểu chuyện. Anh cũng đang suy nghĩ chở bằng xe đạp chắc chắn là không được, đầu tiên phải thuê xe bò kéo hàng, chỉ dựa vào mình anh chắc chắn không đào đủ rau dại, thời gian chuẩn bị thì chỉ còn lại ngày mai."

Đổng Gia Tuấn cũng đang nghĩ về việc này.

Lần này được trợ lý Lưu tín nhiệm, việc này phải làm cho tốt.

Tuyệt không thể để trợ lý Lưu thất vọng.

Đổng Gia Tuấn không sợ chịu khổ, cho dù bảo hắn không ăn không ngủ đi đào rau dại, hắn cũng không cảm thấy khổ cực.

Nhìn thấy vợ con hạnh phúc, đó chính là động lực lớn nhất của hắn.

Vấn đề là phải bảo đảm sự tươi mới của rau dại.

Cho dù tối hôm nay đào về, nhưng đến ngày kia, vậy đâu còn tươi nữa?

Ngay cả khi giao hàng đúng hạn, trên thực tế, nó sẽ hủy hoại danh tiếng và uy tín của mình.

Đồng thời cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho trợ lý Lưu.

Thực ra hai ngày này Đổng Gia Tuấn đang suy nghĩ, không được, hắn sẽ lợi dụng những người nhàn rỗi trong thôn.

Để cho bọn họ lên núi, đào rau dại cho mình, sau đó mình trả tiền công cho bọn họ.

Như vậy giúp tiết kiệm thời gian, công sức và đảm bảo chất lượng.

Hiện tại nếu Hạ Nhã cũng đang suy nghĩ việc này, không bằng nghe nghe ý kiến của vợ cái.

"Gia Tuấn, hay là vậy đi, để cho em làm chung nhé? Dù sao ngoài đồng cũng không có việc gì làm, cứ mãi ở nhà, em sắp mọc mầm luôn đây nè." .

Hạ Nhã nghe chồng biểu dương lời của mình, lập tức vui vẻ mím môi cười.

Xem ra trong mắt của chồng, mình còn chưa phải là phế vật.

Vì vậy Hạ Nhã nhanh chóng thu tiền trên giường sưởi, kéo cánh tay của Đổng Gia Tuấn, vội năn nỉ nói.

"Phu thê đồng tâm, chuyện gì cũng thành, anh đương nhiên đồng ý, để cho em gia nhập vào đại kế kiếm tiền của anh, chỉ thương em phải chịu khổ."

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hạ Nhã, lập tức đồng ý với vợ, nhưng lại nghĩ đến việc đào rau dại quá vất vả.

Trọng sinh trở về, hắn không nỡ để vợ chịu chút khổ nào.

Cho dù nhà mình chỉ có hai mẫu ruộng bạc màu, Đổng Gia Tuấn cũng muốn thuê người cày cấy.

Nếu như bây giờ mình còn phải vung cuốc kiếm ăn ngoài đồng, vậy chả khác làm mất hết mặt mũi của người trọng sinh.

"Gia Tuấn, em không sợ chịu khổ, anh để em chia sẻ bớt việc nha !? Chuyện đào rau dại, anh cứ để em, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Hạ Nhã vừa nói chuyện, đồng thời không quên đưa tay chào Đổng Gia Tuấn.

Nhìn thấy động tác xinh đẹp đáng yêu này của vợ, Đổng Gia Tuấn cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Thật ra nghĩ thì nghĩ vậy thôi, sau này mình thuê người khác cày cấy hai mẫu ruộng bạc màu, còn lo Hạ Nhã không đồng ý.

Mấy năm nay, Hạ Nhã đã sống rất tằn tiện gian khổ, vất vả làm ruộng để bảo đảm lương thực cho cả nhà.

Nào chịu bỏ tiền thuê người khác làm ruộng nhà mình chứ?

Hiện tại mình để cho vợ dần dần tham gia vào việc làm ăn của mình, rồi cô ấy sẽ không còn tinh lực để ý đến chuyện cày ruộng nữa.

Được như vậy, việc thực thi kế hoạch kia sẽ không còn bao nhiêu chướng ngại nữa. Dù mình buôn bán thứ gì đi nữa.

Dù sao buôn bán vẫn nhẹ nhàng hơn ra đồng làm ruộng nhiều.

Nghĩ tới đây, Đổng Gia Tuấn kéo tay của Hạ Nhã, để cho vợ ngồi xuống, sau đó cười tủm tỉm nhìn vợ yêu nói:

"Vợ yêu, nếu như em có kế hoạch gì hay, cứ chia sẻ cùng vi phu, hai ta cùng suy xét nha?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK