Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn và Hạ Nhã lập tức bừng tỉnh.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ông Vương đang hốt hoảng nhảy xuống khỏi xe bò.

Cách đó không xa, có hai đứa trẻ đang ngã ra trên đất.

Chính là hai đứa nhóc phiền phức nhà mình, không phải Tiểu Hổ Tiểu Phượng thì còn ai vào đây?

“Tiểu Hổ, Tiểu Phượng…”

Đổng Gia Tuấn giống như bị sét đánh, điên cuồng nhảy xuống khỏi xe.

“Tiểu Hổ Tiểu Phượng, các con có sao không?”

Hạ Nhã cũng bị dọa đến ngây người, mấy một lúc mới phản ứng lại, trong miệng hét lên nói, hớt hải loay hoay đi xuống khỏi xe.

Chạy về phía hai đứa nhỏ.

Lúc này Vương Thục Phương đang đi cách đó không xa, đột nhiên mất dấu bọn trẻ.

Chợt quay đầu lại nhìn, thì nghe tiếng hét của Hạ Nhã.

Sau đó liền nhìn thấy ông Vương đang đứng đờ người ra, hoàn toàn bị dọa sợ.

Cháu trai cháu gái, vậy mà lại bị ngã ở trước đầu xe.

Lập tức cảm thấy mất hồn mất vía.

Bản thân mình đúng là già thật rồi, vậy mà đến hai đứa nhỏ cũng không trông nổi, bà đứng ở xa xa cũng bắt đầu khóc lóc nỉ non.

Chỉ có Vượng Tài vẫn đang ở cùng hai tiểu chủ nhận, chạy tới chạy lui, trong miệng còn kêu lên “oang oang” không ngừng.

“Ba ba, Tiểu Hổ nhớ ba ba.”

“Ba ba, Tiểu Phượng cũng nhớ người, nhớ ma ma…”

Thì ra lúc nãy hai đứa nhỏ làm nũng, đòi đi tìm ba ba mụ mụ.

Vương Thục Phương giữ không được bọn nhỏ, đành dắt chúng ra đầu làng đứng đợi.

Hai đứa trẻ con lanh lợi chạy đi phía trước, còn có Vượng Tài chạy theo, Vương Thục Phương chỉ hơi lơ là một chút.

Kết quả chợt nghe phía trước có tiếng hét thất thanh, vội nhìn qua thì đã thấy hai đứa cháu đang ngã trên mặt đất rồi.

Trẻ nhỏ mắt sáng, từ xa đã nhìn thấy ba ba mụ mụ đang ngồi trên xe bò, liền vội vàng chạy qua.

Kết quả vừa đến trước đầu xe, thì vấp chân té ngã.

Cũng may ông Vương kịp thời kéo lại dây cương, tránh được một phen đại họa.

Khiến mọi người một phen hú vía.

“Ba ba, Tiểu Hổ muốn ngồi xe bò.”

“Mụ mụ, Tiểu Phượng cũng muốn ngồi xe bò.”

Hai đứa trẻ con nhìn thấy xe bò thì rất thích thú.

Đang được bố mẹ ôm trong lòng liền lật đật chui ra, chạy về phía xe bò.

Đổng Gia Tuấn vội đuổi theo, bế bọn trẻ lên xe.

Bọn trẻ bày ra một tràng vừa rồi, khiến Hạ Nhã và Vương Thục Phương tay chân mềm nhũn, nhất thời không phục hồi lại được.

Đổng Gia Tuấn vội dìu vợ và mẹ lên xe.

“Ôi mẹ ơi, dọa chết ta rồi.”

Ông Vương đến giờ mới bình tĩnh lại được, ban nãy xuýt nữa là gây ra họa lớn rồi.

Cũng không dám ngồi trên xe bò nữa.

Cầm dây cương đi phía trước từ từ dắt đi.

“Tiểu Hổ Tiểu Phượng, ban nãy các con không biết là có nguy hiểm sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con nói xem ba mụ sẽ đau lòng như thế nào chứ?”

Đổng Gia Tuấn nhìn hai đứa nhỏ, vậy mà đối với nguy hiểm vừa rồi vẫn hồn nhiên không biết gì.

Đang ngồi trên xe bò, nhìn đông ngó tây, dáng vẻ rất hưng phấn.

Hắn thầm nhắc nhở bản thân, quá trình trưởng thành của bọn trẻ, khẳng định sẽ gặp phải không ít trắc trở.

Đổng Gia Tuấn hiểu rằng nên dạy bọn nhỏ về kiến thức phòng tránh nguy hiểm.

“Ba ba, con không muốn ba mụ phải buồn.”

“Ba ba, con cũng không muốn làm hai người buồn.”

Thực ra ban nãy Tiểu Hổ Tiểu Phượng cũng bị dọa sợ.

Nhưng trẻ con mà, chuyện qua rồi liền lập tức quên.

Bây giờ nghe lời ba ba nói, liền nửa hiểu nửa không đáp lời.

“Sau này nhìn thấy xe bò, xe ngựa nhất định phải tránh xa một chút, biết chưa. Rất chi là nguy hiểm.”

Đổng Gia Tuấn nhìn mẹ đang ôm chặt Tiểu Hổ trong lòng.

Hạ Nhã cũng đang ôm Tiểu Phượng, không ngừng rơi lệ, trong lòng không được thoải mái.

Nhưng vẫn kiên định dạy cho bọn nhỏ, đề cao ý thức phòng tránh nguy hiểm.

Rất nhanh đã về đến cổng nhà mình.

Vượng Tài háo hức chạy lên trước, dùng móng vuốt đẩy thanh chốt cửa bằng gỗ vào trong.

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía mọi người còn đang ở trên xe, không ngừng vẫy đuôi.

“Thục Phương à, Đây là mười tệ mà thằng cả đưa cho ông, lúc nãy xuýt chút xảy ra chuyện, tiền này ông cũng không có mặt mũi nào nhận nữa?”

Đến cửa nhà, ông Vương nghĩ đi nghĩ lại một màn vừa rồi, cũng cảm thấy ngại không dám nhận tiền nữa.

Chuẩn bị đưa trả lại.

“Ông Vương à, hồi nãy không trách ông được, còn may nhờ ông có kinh nghiệm phong phú, kịp thời dừng xe lại, nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, chỗ tiền này ông không thể trả lại được.”

Đổng Gia Tuấn đang dỡ gạo cùng bột mì trên xe xuống, thấy vậy liền vội vàng chạy đến.

Kiên nhẫn khuyên nhủ ông Vương nói.

Lại cầm tiền nhét trả lại trong túi áo của ông.

“Haiz, già rồi, đúng là già thật rồi, không còn làm gì được nữa rồi...”

Ông Vương nhìn thái độ kiên quyết của Đổng Gia Tuấn, không còn cách nào đành phải cầm lại tiền.

Hô một tiếng đánh xe bò quay về.

“Mẹ, đợi lát nữa con dùng xe đạp chở chỗ bột mì và gạo này sang nhà cho mẹ, chỗ đồ này chúng ta mỗi nhà chia một nửa.”

Đổng Gia Tuấn nhìn mẹ và vợ hai người này đã xuống khỏi xe nhưng vẫn chưa lấy lại tinh thần, một người ôm Tiểu Hổ một người ôm Tiểu Phượng, giống như mất hồn mất vía vậy.

Bèn mở miệng nhằm phân tán sự chú ý của bọn họ.

“Xem ra mẹ thật sự già rồi, ngay cả trẻ con cũng không trông được, con xem còn có tác dụng gì nữa chứ?”

Vương Thục Phương cũng không có đáp lời, nhìn Hạ Nhã, rưng rưng nước mắt.

Biểu cảm tỏ vẻ đầy hối lỗi nói.

Tuy rằng con trai con dâu không có nói gì. Nhưng nhìn bộ dạng Hạ Nhã thất hồn lạc phách, Vương Thục Phương càng hận không tìm được lỗ nẻ để chui xuống.

“Mẹ, không sao, con chỉ là có chút lo lắng thôi.”

Hạ Nhã nghe mẹ chồng nói vậy, vội vàng an ủi bà nói.

Đổng Gia Tuấn thấy vậy cũng không có nói gì nữa. Hai tiểu thần thú chuyên đi gây họa kia, vậy mà hiện tại nghiễm nhiên trở thành người ngoài lề.

Vẫn đứng đó tỏ vẻ khó hiểu liên tục hỏi, bà bà sao lại khóc vậy? Mụ mụ sao cũng khóc rồi?

“Mẹ, mẹ uống một chút nước đường đỏ đi ạ.”

Đổng Gia Tuấn ban nãy vào trong nhà pha nước đường, trước tiên đưa cho mẹ một bát, sau đó lại đưa cho vợ một bát.

“Bà bà, con cũng muốn uống nước đường đường.”

“Mụ mụ, cho con uống một ngụm nước đường đường đi?.”

Tiểu Hổ Tiểu Phượng nhìn thấy nước đường, cũng năn nỉ muốn uống.

Vương Thục Phương và Hạ Nhã thấy bọn trẻ cũng muốn uống, liền cho hai đứa uống một ngụm rồi tự mình uống một ngụm.

Tâm tình cũng hồi phục một chút.

Hai đứa con nít uống xong nước, lại bắt đầu trở nên vui vẻ.

Mỗi đứa kéo theo xe lửa nhỏ của mình, chạy vòng vòng nô đùa khắp sân.

“Con à, con vừa đi cướp của Công Giao Xã hay gì? Con đang tính làm gì vậy?”

Vương Thục Phương nhìn trong sân, 100 cân gạo trắng, 100 cân bột mì, đậu tương, trứng gà, thịt lợn…

Thật sự không thể tin được.

Vương Thục Phương từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều lương thực như vậy.

Con trai mình thật sự quá ngạo mạn rồi?

“Mẹ, lần này bán rau rừng được rất nhiều tiền, bố mẹ mấy năm nay đã vất vả rồi, chỗ này coi như lòng hiếu thuận của bọn con đi, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

Hạ Nhã mặc dù thường ngày đều chi li tính toán, nhưng đối với bố mẹ chồng lại chưa từng keo kiệt.

Chân tình đổi lấy chân tình, bốn lạng đổi lại nửa cân.

Từ khi theo Đổng Gia Tuấn đi về Dã Chư Dụ, bố mẹ chồng luôn đối xử với mình như con gái ruột.

Bằng không trong khoảng thời gian ba năm này, Hạ Nhã thật sự không biết nên sống như thế nào?

Nói đến đây, Hạ Nhã cầm tay của mẹ chồng, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Nghe những lời này của con dâu, Vương Thục Phương cảm thấy trong lòng nóng hầm hập.

Nhưng bà thân làm mẹ, vẫn là kìm lại không nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK