Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Đông Gia Tuấn và Hạ Nhã bận bịu đến không thể nói chuyện, bỗng nhìn thấy Triệu Trí Cường chạy đến.

Nháy mắt với mình, hắn đoán ra ngay mục đích ông ta đến đây.

Chẳng qua vẫn khách khí chào hỏi:

“Chú có chuyện gì cứ việc nói, không cần úp úp mở mở làm gì.”

“Chú... chú có chuyện này, muốn cùng cháu thương lượng một chút.”

Triệu Trí Cường lời nói ra đến miệng, ấp úng giống như bị táo bón, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.

Dù sao vẫn cảm thấy có chút khó mở miệng.

Suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là mình, thì chưa chắc mình cũng đã đồng ý.

Nhìn thấy Đổng Gia Tuấn, lại quay người chuẩn bị tiếp tục làm việc, đành cắn răng nói:

“Chú muốn bán hết chỗ trứng kia của chú cho cháu, cháu xem đại hội thể dục chỉ còn có một ngày nữa thôi, nếu như không bán được thì ngày mai còn bán cho ai?”

“Chú muốn nói chuyện này sao, chú cũng thấy đó, không nói việc cháu bên này đang bận không xuể, quan trọng là sức tiêu thụ của thị trường có hạn, hiện tại đã bão hòa, nếu không cháu mang thêm nhiều một chút cũng không đến nỗi hết hàng để bán rồi.”

Đổng Gia Tuấn cũng không có thời gian rảnh cùng Triệu Trí Cường tán dóc.

Bây giờ thời gian chính là tiền.

Đặc biệt là khoảng cao trào buổi trưa này, bỏ lỡ rồi, bánh rán cuộn khoai tây sợi của mình còn bán cho ai?

“Anh bạn trẻ, không, người anh em, nếu như cậu có thể mua giúp chú, bảo chú gọi cậu một tiếng chú ruột cũng được. Giúp chú đi mà, cháu cũng không phải người nhẫn tâm nhìn trứng của chú không bán được, để thối đâu nhỉ?”

Triệu Trí Cường thấy Đổng Gia Tuấn căn bản không có hứng thú, liền gấp đến độ xuống nước cầu xin.

Nếu như Đổng Gia Tuấn bảo ông ta dập đầu, ông ta cũng không chút do dự mà quỳ xuống.

Dù sao đó cũng là mấy chục tệ tiền trứng.

“Như vậy đi, xem như cháu giúp chú, chú vẫn bán trứng của chú, bây giờ cầm trước một trăm quả sang đây cho cháu, chú cũng sẽ không chịu thiệt thòi.”

“Cháu vẫn trả chú theo giá gốc là 5 xu, bán xong tính tiền, chú cũng phải tự mình nghĩ biện pháp khác mới được.”

Đổng Gia Tuấn cũng không phải dạng người hiền lành gì.

Kiếp trước sau khi bị người ta bắt chẹt hoặc lừa dối xong, vẫn còn phải nói một câu cảm ơn nữa đấy.

Đó chính là nhược điểm của lòng người.

Cho ít là ơn huệ, cho nhiều thành kẻ thù*.

Nếu như có người chạy theo đưa tiền, mà mình lại chặn người ta ngoài cửa.

E là sẽ làm phật ý thần tài nha.

“Vậy được, vậy cũng được, cảm ơn người anh em.”

Đổng Gia Tuấn cùng Hạ Nhã nói một câu, sau đó lại bắt đầu sắp than nổi lửa.

Rất nhanh Triệu Trí Cường đã ôm trứng lộn đến, đứng trước mặt Đổng Gia Tuấn đếm đủ 100 quả rồi để lại.

Sau đó lại quay về tiếp vài khách hàng lác đác của mình.

“Anh à, thì ra là anh bán trứng nướng ở chỗ này sao? Ban nãy nghe các bạn học nói trứng nướng ở cổng ăn rất ngon, thật không ngờ lại là anh?”

Đổng Gia Tuấn ở đây, cũng đã tạo nên thương hiệu.

Cùng với quá trình nổi lửa, thêm than, nướng trứng, lập tức từng đợt hương thơm lan xa cả chục mét.

Những người hồi nãy không mua được trứng nướng, trong lòng vẫn còn tiếc nuối, lần này thông báo cho nhau, kêu bạn gọi bè vội vàng quay về.

Không lâu sau đó, trước sạp bán hàng bị vây kín đến nỗi nước cũng không lọt.

Đột nhiên có một gương mặt quen thuộc, lọt vào trong tầm mắt.

Vậy mà lại là cậu béo bán phiếu thịt cho mình hôm trước.

Cậu béo trên người mặc đồng phục của trường trung học số một, người bán trứng vậy mà là Đổng Gia Tuấn, vội vàng thân mật đến gần chào hỏi.

“Anh bạn trẻ, là chú đấy à, anh thật không biết chú mày là học sinh đấy.”

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy cậu béo, đang chuẩn bị chào hỏi vài câu, lại phát hiện cậu ta đang nháy mắt với mình.

Thì ra là cậu ta dẫn theo vài bạn nữ sinh đến mua trứng nướng.

“Anh lại nói đùa rồi, em cái tuổi này không đi học, thì làm gì được cơ chứ? Phải học hành chăm chỉ cầu tiến, về sau còn cống hiến cho đất nước. Câu này là bố em nói.”

Cậu béo tên là Vương Hồng Đào.

Xem ra gia cảnh cũng khá giả, chi tiêu rất là hào phóng.

Lấy ra 2 tệ mua 10 quả trứng lộn nướng, chia cho các bạn học sinh nữ ăn.

Đổng Gia Tuấn nhận ra, thanh niên này chắc là đang cua gái đây mà.

Cô nữ sinh dáng vẻ ngọt ngào kia chắc là mục tiêu của cậu ta.

Hậu thế có cái danh xưng lấy lững là “Liếm cẩu”, chính là để chỉ loại người như cậu ta.

“Anh à, anh mau mau phát tài, có việc cứ đến chỗ cũ tìm em.”

Vương Hồng Đào nói xong, quay người liền dẫn nhóm nữ sinh rời đi.

Kể ra cũng lạ, từ khi sạp hàng của Đổng Gia Tuấn nổi lửa nướng trứng.

Rất nhanh lại trở thành điểm nóng.

Kết quả vậy mà lại có thể bán hết chỗ trứng còn lại của Triệu Trí Cường.

Triệu Trí Cường chỉ có thể đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn.

Nhưng cũng không hề phát hiện ra điều gì bí mật gì?

Chỉ là mỗi lần Đổng Gia Tuấn đều cho tay vào trong túi xách, lấy ra gia vị, sau đó rắc lên trên trứng nướng đang chảy mỡ.

Tiếp đến là một hương vị đặc biệt liền xông thẳng lên cánh mũi.

Người ta ngửi được mùi thơm này, liền không tự kìm lòng được muốn đi lên mua trứng.

Giống như có ma lực vậy.

Thực ra đây mới chính là bí quyết của Đổng Gia Tuấn.

Thứ gia vị được rắc lên sau cùng kia, thực chất là bột ớt, vừng trắng, hạt thì là và tía tô.

Đây đều là Đổng Gia Tuấn hôm qua đến cửa hàng thực phẩm mua.

Mặc dù những thứ này ở thời đại này đều có cả.

Nhưng rất ít người mang chúng đi trộn lẫn để sử dụng.

Những món đồ nướng trong thời đại sau này, về cơ bản đều phải cho thêm những gia vị này.

Đặc biệt là bột thì là và hạt tía tô, tuyệt đối có thể coi là linh hồn của món nướng.

Chẳng qua hiện giờ trong những năm 50 tiêu chuẩn thời đại vẫn là yêu cầu ăn no mặc ấm, những thứ này liền trở nên thần kì và lạ lẫm.

Triệu Trí Cường hôm qua mua tất cả 320 quả trứng lộn, kết quả sáng nay bán được 35 quả.

Sau đó căn bản không bán được thêm nữa.

Hiện giờ đều được Đổng Gia Tuấn, cho thêm gia vị tổ truyền, sau đó bán hết sạch.

Nhất thời làm ông chú Cường nhìn đến tròn mắt.

Không phải nói gì nữa, gia vị tổ truyền của người ta quả là tốt quá mà.

“Chú à, đến đây chúng ta tính toán một chút.”

Đổng Gia Tuấn cũng không ngờ, đến thập niên 50, nhu cầu tiêu thụ của thị trường lại cao như vậy.

Rất nhiều người trong túi cũng đã có tiền dư dả.

Thật không biết, theo sau làn gió mới của cải cách mở cửa, đang dần dần lan tỏa khắp đất nước.

Không chỉ những thành phố ven biển.

Ngay cả thành phố nơi biên giới nơi mình đang ở- huyện Hội Ninh , cũng đang dần cởi mở tư tưởng.

Huống chi đến nửa đầu năm 1985, chính sách của quốc gia đối với lương thực cũng dần dần mở cửa.

Lương thực dư thừa ở nông thôn, có thể mang lên thành thị bán.

Như vậy trong tay mọi người, cũng có nhiều thêm được chút tiền sinh sống.

Việc này cũng khiến Đổng Gia Tuấn, một lần nữa có thêm cơ hội để nhận thức về thời đại này.

“Cháu giúp chú bán tổng cộng là 385 quả trứng, 5 xu một quả, tổng cộng là 19 tệ, 2 hào, 5 xu, chú đếm lại đi.”

Đổng Gia Tuấn cầm tiền đưa cho Triệu Trí Cường.

Nhìn ông ta đứng đó đến tiền, đếm rất là cần thận.

“Tốt lắm, người anh em, cảm ơn cậu, sau này cậu cứ gọi anh là anh đi, đừng có một câu chú hai câu chú xa cách như vậy.”

Triệu Trí Cường mặc dù không kiếm được tiền, nhưng may mắn là đã lấy được lại tiền vốn.

Cho nên đối với việc Đổng Gia Tuấn kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không còn ghen tị nữa.

Dù sao trong tay người ta, cũng có bí quyết gia truyền nướng trứng lộn nha.

Đấy chính là gia vị mang tính linh hồn của trứng nướng.

Bản thân quay về cũng phải hỏi người lớn tuổi trong nhà, xem xem nhà mình có truyền lại công thức gia truyền nào không.

“Người anh em, hay là tối nay về nha anh, để chị dâu chú làm vài món cho hai anh em ngồi uống một chút, cũng là để anh có cơ hội cảm ơn chú.”

Triệu Trí Cường nhìn Đổng Gia Tuấn đang thu dọn sạp hàng, bèn chủ động mời.

Dù sao cũng đã giúp ông ta một việc lớn.

Huống chi nếu như uống vài chén rượu, có thể hỏi được gia vị tổ truyền kia của hắn.

Vậy chẳng phải liền phát tài sao?

“Chú à, cháu buổi tối đi không nổi, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang chờ nữa, cháu sống ở Dã Trư Dụ, sau này nếu như có dịp hẵng nói đi.”

Đổng Gia Tuấn không rảnh mà đi cùng ông ta uống rượu, có thời gian hắn còn cần phải dành thời gian bên cạnh hai tiểu bảo bối nữa.

“Cậu định làm gì?”

Nhìn bóng lưng Triệu Trí Cường rời đi, Đổng Gia Tuấn đang định qua xem bên Hạ Nhã, vẫn còn nhiều rau rừng cần bán.

Chợt cảm thấy sau lưng có người đẩy mình một cái, lập tức giật thót mình.

Nên biết rằng bây giờ trên người mình, đang cầm nhiều tiền nha.

Nhất thời kêu to một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK