Hạ Nhã nhìn mẹ chồng, môi mấp máy như có lời muốn nói.
Cũng chỉ đành rửa tai lắng nghe.
Nhớ năm xưa bố mẹ chồng có đúng một gian phòng ngủ thoải mái, vậy mà vì vợ chồng mình, không ngờ lại dọn ra cho mình làm phòng tân hôn.
Hai ông bà già dẫn theo em trai Đổng Gia Tuấn dọn đến tầng hầm ở.
Đó là một nơi giống như trong hang động.
Mãi đến năm ngoái nhờ số tiền bố chồng cô đi săn bắn dành dụm có được, lại mượn đông mượn tây, cuối cùng mới dựng lại được căn nhà cỏ hai gian.
Lúc mới đầu khi mình trong thời gian mang bầu, cũng không có biết làm việc đồng áng, bố mẹ chồng không nỡ để Hạ Nhã làm việc.
Nên đã ôm đồm hết công việc đồng áng.
Cho đến khi Hạ Nhã sinh ra cặp sinh đôi.
Trong khoảng thời gian cô ở cữ, bố chồng cũng ngày ngày tính toán, vào rừng săn bắn kiếm thêm để cô bổ sung chất dinh dưỡng.
Mẹ chồng thì chạy trước chạy sau, quán xuyến mọi việc.
Vì lo lắng trong cữ điều dưỡng không tốt, sợ sau này để lại di chứng.
Càng là không quản ngày đêm chăm sóc mình, còn có cả hai đứa con lúc nào cũng khóc lóc đòi ăn.
Mãi đến mùa xuân năm sau.
Hạ Nhã mạnh mẽ, khăng khăng đòi tự mình học làm ruộng.
Lưng cõng Tiểu Hổ, ngực địu Tiểu Phượng đi cuốc đất làm ruộng.
Nhưng đa số thời gian, khi Hạ Nhã đi đến nơi thì bố mẹ chồng đã sớm làm xong ruộng rồi.
Mãi đến năm ngoái, Hạ Nhã mới chính thức tự mình làm ruộng.
Nhưng cũng được bố mẹ chồng và người dân trong thôn, thường xuyên đến phụ giúp.
Làm giảm bớt đi phần lớn áp lực.
“Hạ Nhã, đưa giày ra đây mẹ cầm về được rồi, bố con vẫn nhắc mãi. Bảo rằng dù bây giờ kiếm được chút tiền, nhưng vẫn là phải tiết kiệm mới được. Mẹ và bố con sức khỏe vẫn tốt, bây giờ cũng không cần quản đến bọn ta.”
“Hai người bọn con cuộc sống tốt hơn rồi, như vậy mẹ và ba con mới cảm thấy vui lòng. Chỗ gạo trắng, bột mì, đậu tương này, bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu như đã lỡ mua rồi, vậy để lại cho bọn nhỏ ăn đi.”
Vương Thục Phương nói xong, xách lấy giày giải phóng liền đi ra ngoài.
Giày này rất tốt, chính là món đồ Đổng Thiết Sơn yêu thích nhất.
“Mẹ, đợi chút, con đưa mẹ về.”
Đổng Gia Tuấn nhìn hai mẹ con đứng đó tán gẫu.
Vội vàng chất lên xe đạp một bao gạo trắng, một bao bột mì, còn có đậu tương, trứng, thịt.
Dù sao thì đồ đạc mua về, đều là một chia làm hai cả, người một nhà có gì mà phải ngại cơ chứ?
“Con đấy, đều tính toán hết rồi phải không.”
Vương Thục Phương vừa nhìn, con trai càng trực tiếp hơn.
Mẹ cứ nói chuyện của mẹ, Đổng Gia Tuấn nhanh nhẹn chất đồ lên xe, trực tiếp chở về nhà cho bố mẹ.
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng Vương Thục Phương đích thực rất cao hứng.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Chỉ biết cho đi, không nghĩ đến nhận lại.
Vừa hy vọng con cái hiếu thuận, lại vừa nghĩ thương con cái.
Tâm trạng vẫn luôn mâu thuẫn như vậy.
“Mẹ, điều kiện của bọn con bây giờ tốt hơn rồi, mẹ đừng có chịu khổ như vậy nữa. Đợi con kiếm được nhiều tiền sẽ xây một ngôi nhà gạch bốn gian, hoặc là xây lấy ngôi nhà hai tầng cũng được, đến khi đó chúng ta cùng nhau sống chung.”
Đổng Gia Tuấn vừa đi, vừa miêu tả cho mẹ nghe về bức tranh màu hồng của hắn tưởng tượng ra.
Vương Thục Phương nghe đến nỗi mở cờ trong bụng.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Còn đòi xây nhà gạch, nhà hai tầng, không phải sẽ cần nhiều tiền lắm hay sao, trước tiên cứ cải thiện điều kiện sống đã, những thứ kia nghĩ xong để đấy được rồi…”
Đổng Gia Tuấn biết mẹ già khẳng định sẽ không tin, dù sao nói vẫn dễ hơn làm.
Đối với Đổng Gia Tuấn mà nói, xây nhà gạch sớm đã nằm trong bản kế hoạch rồi.
Chẳng qua cơm vẫn phải nuốt từng miếng.
“Mẹ, em trai con đi học có đủ tiền học không?”
“Bây giờ em trai con đi học thành tích cũng rất tốt, chút tiền học này ba mẹ vẫn lo liệu được, nó mỗi ngày đi về đều vùi đầu học hành.”
Nhắc đến con trai út, Vương Thục Phương tràn đầy vẻ kiêu hãnh, phải biết rằng đấy là sinh viên đại học tương lai của nhà họ Đổng nha.
“Vậy được, nếu như có việc cần đến tiền mẹ cứ nói một câu, nếu như ngại tìm Tiểu Nhã có thể len lén đến tìm con cũng được ạ.”
Đổng Gia Tuấn từ khi vào trong huyện thành học, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, liền rất ít có cơ hội nói chuyện cùng em trai.
Sau khi kết hôn, cũng rất ít khi đi sang chỗ bố mẹ, cho nên cơ hội gặp mặt em trai càng thêm ít.
Chẳng qua em trai hiển nhiên nỗ lực hơn nhiều so với hắn, thành tích học tập lúc nào cũng thuộc top đầu.
Vả lại đã thi đậu vào trường trung học số 1, phải biết rằng đấy chính là trường trọng điểm của huyện Hội Ninh.
Bố mẹ cũng đem hy vọng của cả nhà, gửi gắm lên trên người của cậu em út này.
Theo tình hình thì sau này tiếp tục học lên đại học hiển nhiên không thành vấn đề.
Bây giờ bố mẹ quản trai rất nghiêm ngặt, không để một ai quấy rầy đến.
Chính là vì để cậu ta chuyên tâm học hành.
Nhưng trong ký ức tiền kiếp của Đổng Gia Tuấn, hình như em trai sau này vì phát sinh ngoài ý muốn nên thôi học.
Nguyên nhân cụ thể ra sao, bản thân cũng không rõ lắm.
Đổng Gia Tuấn cảm thấy phải quan tâm em trai nhiều hơn mới được.
Trong tình huống cần thiết, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ.
“Nếu như thực sự cần dùng đến tiền, mẹ trực tiếp tìm Hạ Nhã, đứa đứa con dâu này thân với mẹ như con gái, so với tìm con còn tiện hơn.”
Vương Thục Phương khi nhắc đến con trai út, lại nhắc đến con dâu mặt mày tràn đầy ngạo nghễ.
Đặc biệt là khi đi con trai chở một xe chất đầy gạo trắng, bột mì đi một vòng trong thôn, trên thành xe còn treo thịt lợn, đậu tương, đậu nành.
Khiến người trong thôn đều phải đỏ mắt.
Vội vã chào hỏi thăm Vương Thục Phương, nói bà có thằng con trai vừa biết kiếm tiền lại vừa có hiếu.
Nhưng không ngờ bà lại tự hào nói:
“Con trai tốt không bằng con dâu thảo, chỗ này đều là do con dâu tôi sắp sếp mua cho tôi đấy, con trai tâm cao chí lớn, suy nghĩ trong đầu chỉ toàn là làm ăn kiếm tiền.”
Nhìn thấy mẹ già bộ dạng vui vẻ như vậy, Đổng Gia Tuấn cũng cảm rất cao hứng, hy vọng tâm tình mẹ già có thể luôn luôn lạc quan.
Cuối cùng cũng đến ngôi nhà nhỏ của cha già.
Đây cũng là từ khi Đổng Gia Tuấn trọng sinh quay về, lần đầu tiên đi đến căn nha tranh hai gian này.
Lại nhớ kiếp trước, khi nghe tin mẹ con Hạ Nhã chôn thân biển lửa, Đổng Gia Tuấn quay về cũng chính là quỳ trước gian nhà tranh này.
Khi đó Đổng Thiết Sơn trong cơn tức giận cầm roi mây, một trận lại một trận đòn roi cứ thế đánh, Đổng Gia Tuấn cũng không trốn tránh.
Nhưng đánh mãi đánh mãi, Đổng Thiết Sơn cũng không có nguôi giận, đột nhiên cầm lên lên cái quốc chim, muốn cho Đổng Gia Tuấn lấy mạng đền tội.
Lúc này Vương Thục Phương liều mạng ngăn cản, để Đổng Gia Tuấn tranh thủ bỏ chạy, biết được cha già muốn xuống tay đoạt mạng.
Đổng Gia Tuấn co chân liên chạy.
Sau đó mới bị ông cầm cuốc chim đuổi ra khỏi cổng làng, đồng thời thề từ đây cắt đứt tình nghĩa cha con.
Việc này khiến Đổng Gia Tuấn trong lòng để lại bóng ma tâm lý.
Cha già tính tình giống như con báo vậy, thẳng thắn nhưng nóng nảy, ngay đến bây giờ Đổng Gia Tuấn nghĩ lại, vẫn cảm thấy không rét mà run.
Vẫn luôn không dám gặp mặt cha già.
Nhưng cô con dâu xấu thì sớm muộn cũng phải gặp mặt mẹ chồng, hôm nay đi đến, Đổng Gia Tuấn cũng muốn đi qua thăm cha già.
“Bố, bố…”
Đổng Gia Tuấn vừa vào cổng đã gọi hai câu, không có ai đáp lời.
“Đừng gọi nữa, sáng sớm đã đi vào rừng săn bắn rồi.”
Nghe được cha già không có ở nhà, Đổng Gia Tuấn đột nhiên cảm thấy buông lỏng một chút.
Vội vàng dỡ đồ đạc trên xe xuống, nói một câu chào mẹ già, lập tức vội cưỡi lên xe đạp đi như bay quay về…
Quay về nhà, Đổng Gia Tuấn ở trong sân chơi cùng Tiểu Hổ Tiểu Phượng một lát, nhìn thấy ba ba hôm nay không có mua đồ ăn ngon mang về.
Hai đứa nhỏ trong lòng có chút không vui.
Đổng Gia Tuấn biết, trong nhà còn có kẹo bát bảo, kẹo đại xa hôm nọ mình mua, bao gồm cả đồ ăn vặt hôm trước Phùng Chấn Đông mua cho bọn trẻ.
Bọn nhỏ không thiếu đồ ăn vặt, nhưng không thể để hai đứa tùy tiện ăn được.
Dù sao kẹo cũng không tốt cho răng miệng.
Đổng Gia Tuấn đi vào trong nhà, nhìn thấy Hạ Nhã đang ngồi trên giường sưởi, trước mặt là quyển sổ ghi chép, đang tập trung tính toán.
Lúc này nhìn thấy chồng đột nhiên quay về, cô không kìm được mà hét toáng lên…