Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hổ Tiểu Phượng đang chơi đùa trong sân.

Đột ngột chạy về nhanh như một cơn gió, miệng không dứt lời nói:

“Ba ba, có… có người đến.”

“Ba ba, Tiểu Phượng sợ sợ.”

Hai đứa con nít, từ nhỏ đến giờ chỉ loanh quanh trong làng, cũng chưa đi ra khỏi Dã Chư Dụ, gặp phải người lạ đương nhiên cảm thấy sợ sệt.

“Gia Tuấn, hình như là đến tìm anh.”

Hạ Nhã nhìn hai đứa nhỏ chạy vào, liền biết ngay không phải người trong thôn, bằng không trẻ con cũng không có biểu tình như vậy.

“Ha ha, Vượng Tài sủa càng lớn, lại là tiếng chuông gọi cửa đắt giá đấy nha.”

Đổng Gia Tuấn cố ý nán lại trên giường sưởi một chút, ở trong nói vọng ra.

“Vượng Tài, không sủa nữa.”

Đổng Gia Tuấn đi ra cửa, Tiểu Hổ Tiểu Phượng nhìn thấy ba ba đi đến, lá gan cũng lớn hơn một chút.

Rón ra rón rén đi sau lưng Đổng Gia Tuấn.

Giống như hai người tùy tùng vậy.

“Người anh em, nhà cậu cũng khó tìm thật đấy.”

Đổng Gia Tuấn vừa đi ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không ngờ lại là ông chú bán nước có ga Triệu Trí Cường.

“Chú à, sao chú lại rảnh rỗi, lặn lội mười mấy cây số đến tận nơi hoang vu hẻo lánh này tìm cháu vậy?”

Đổng Gia Tuấn từ trong đi ra ngoài, cũng không hề có ý mới Triệu Trí Cường vào nhà ngồi.

Triệu Trí Cường thấy Đổng Gia Tuấn thái độ thờ ơ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngượng nghịu.

Vội vàng giơ lên mấy món đồ xách trên tay nói:

“Đây chính là cặp song sinh nhà cậu đấy hả? Hai đứa thật sự đáng yêu nha, trai thì bụ bẫm kháu khỉnh, gái thì lanh lợi hoạt bát, cậu đúng là có phúc thật đấy. Đây là chút quà anh mang đến cho bọn nhỏ.”

Nói đoạn, Triệu Trí Cường liền cúi người đưa bánh trứng trắng, bánh kem trong tay cho bọn nhỏ.

Hai đứa trẻ mặc dù cũng rất tò mò, không biết bên trong có gì?

Nhưng Hạ Nhã giáo dục rất tốt, không được tùy tiện nhận đồ của người lạ.

Nên cũng không có đưa tay nhận lấy.

“Chú à, chú xem nhà cháu chỉ có sơ sài như vậy, cũng ngại không có mời chú đi vào trong nhà ngồi nữa, có chuyện gì cứ trực tiếp nói đi đừng ngại.”

Hạ Nhã ưa sạch sẽ, ngày thường không thích mời người khác đến nhà, cô cảm giác đó là không gian riêng tư.

Đổng Gia Tuấn đương nhiên tôn trọng ý kiến của vợ, chính vì vậy nên cũng không tùy tiện, mời một người vốn cũng không thân thiết lắm như Triệu Trí cường đi vào trong nhà.

Cho dù Hạ Nhã không nói gì cả, nhưng Đổng Gia Tuấn cũng có thể ngầm hiểu.

“Chút lòng thành ý mà, mong người anh em nhận giúp cho, anh đây cũng chỉ tiện đường, mang ít đồ qua cho bọn nhỏ mà thôi, dù sao cũng chỉ là chút đồ ăn vặt.”

Triệu Trí Cường là lão cáo già, đương nhiên biết đạo nhờ người làm việc, trước tiền cần phải có tư thái của người đi nhờ vả.

Trước khi đến đã suy đi nghĩ lại.

Xem xem nên mua gì mang đến?

Vốn định mua ít kẹo, nhưng tiền mua khá đắt, lại chỉ được có chút xíu.

Nhìn hình thức không được đẹp.

Bây giờ cầm hai túi quà căng phồng như này, xem ra cũng khá có khí thế.

Ở thời đại đó, ngày tết đi thăm nhà bà con.

Cũng chỉ là dùng giấy dầu gói lại, hai cái bánh trứng trắng với cả bánh kem mà thôi.

Long trọng hơn một chút, đi thăm nhà bề trên thì dùng bốn hộp quà.

Hai túi bánh kem, lại thêm hai bình, hoặc là hai vò rượu trắng.

Nói ra thì Triệu Trí Cường đến đây cũng không có xem trọng quà cáp.

Đổng Gia Tuấn cũng không khách sáo nữa, trực tiếp đưa tay nhận lấy.

Quay người đưa cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng.

“Cháu cảm ơn ông…”

Hai đứa nhóc tay xách bánh kem, giọng giòn như chuông bạc.

Nói xong liền quay người đi khoe với mụ mụ.

Lúc này Triệu Trí Cường đưa tay vào trong túi, lấy ra một gói Nghênh Xuân, rút ra một điếu đưa cho Đổng Gia Tuấn nói:

“Người anh em này, anh nói rồi chú mày đừng có một câu chú hai câu chú nữa, cứ gọi anh được rồi, như vậy chúng ta cũng có thể thoải mái nói chuyện hơn có phải không nào?”

“Vậy được, em cũng không khách sáo nữa, anh vốn dĩ là khách đến chơi nhà, hút thuốc của em đi.”

Đổng Gia Tuấn lấy từ trong túi ra một gói Hồng Tháp Sơn.

Cố ý kéo lộ ra một gói còn lại trong túi kia.

Sau lại như vô tình để lại trong túi.

Gói mà hắn lấy ra, chính là gói ở trường trung học số một đã khui dở, rút một điếu từ trong ra đưa cho Triệu Trí Cường.

Bản thân hắn cũng lấy ra một điếu ngậm trong miệng.

“Ai ui, cậu nhìn thuốc của anh này, nếu sớm biết chú em ở đẳng cấp này, anh sớm đã không lấy Nghênh Xuân ra rồi. Mất mặt, thật sự mất mặt mà.”

Triệu Trí Cường vừa nói, vừa lấy ra diêm giúp Đổng Gia Tuấn châm lửa.

Đổng Gia Tuấn giả vờ từ chối,nhưng sau cũng vẫn tiếp nhận sự nịnh bợ của Triệu Trí Cường.

“Anh à, có việc gì anh cứ nói thẳng, không phải anh rảnh rỗi đến tận Dã Chư Dụ này dạo chơi thật đấy chứ?”

Đổng Gia Tuấn ngồi xổm xuống vệ đường, nhả ra một hơi thuốc nói.

“Thực không dám giấu, người anh em, lần này anh đến đúng là có việc muốn nhờ.”

Triệu Trí Cường cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói ra ý mục đích đến đây của mình.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đổng Gia Tuấn.

Triệu Trí Cường từ lần trước ở cổng đại hội thể dục, nhìn thấy tốc độ kiếm tiền của Đổng Gia Tuấn khi bán trứng lộn nướng.

Hắn liền không còn ngó ngàng gì đến công việc bán nước có ga của mình nữa.

Giao hết việc làm ăn cho vợ.

Phần mình thì chuyên tâm nghiên cứu nướng trứng.

Kể ra thì Triệu Trí Cường cũng là người quyết đoán, có thể ở thời kỳ bắt đầu của cải cách mở cửa, chọn làm công việc bán nước có ga.

Không thể không nói, ông ta rất có tầm nhìn xa trông rộng.

Chỉ là bán nước có ga trong huyện thành, không chỉ có ông ta một mình làm.

Không chỉ cạnh tranh kịch liệt, lợi nhuận kể ra cũng không được bao nhiêu.

Triệu Trí Cường từ lâu đã nghĩ đến việc đổi nghề, lại khổ tâm vì không có hướng đi nào thỏa đáng.

Hôm đó nhìn thấy việc bán trứng lộn, thật sự có sức hấp dẫn không nhỏ với ông ta.

Nếu như thật sự có thể làm, vậy không phải miếng bánh này chỉ có một mình ông ta chia sao?

Kể cả sau này có người bắt chước làm theo, mình đã sớm đi trước làm chủ cuộc chơi rồi.

Tiền đề là, mình phải tạo được dấu ấn riêng.

Chính là thứ gia vị mà Đổng Gia Tuấn nhắc đến: bí quyết gia truyền.

Mấy ngày nay Triêu Trí Cường thật sự không tin có quỷ, sau khi giao lại sạp hàng nước có ga cho vợ, tự mình đi nghiên cứu cách nướng trứng lộn.

Trải qua bao nhiêu vất vả thử nghiệm, không những không đạt được vị ngon như của Đổng Gia Tuấn, mà ngay đến mùi hương cũng không thể so bì.

Bí quyết gia truyền của Đổng Gia Tuấn.

Trứng lộn được nướng ra, nhẹ nhàng chảy dầu, hương thơm nức mũi.

Khiến người ngửi phải thèm nhỏ nước dãi, giống như người nghiện vậy.

Triệu Trí Cường sau bao lần thử nghiệm cũng không thành công, cuối cùng hết cách, quyết đính mặt dày đến tìm Đổng Gia Tuấn.

Nhìn Triệu Trí Cường học theo mình, cũng ngồi xổm xuống bên lề đường, nói ra mục đích lão đến đây à gì.

Đổng Gia Tuấn trong lòng cười thầm.

Ban đầu khi mình giúp Triệu Trí Cường bán hết trứng lộn, sau khi tính toán xong hắn luôn mực hỏi thăm.

Nhà ở đâu? Có việc thì làm cách nào tìm được mình?

Đổng Gia Tuấn liền biết, con hàng này bắt đầu có dự định trong lòng rồi đây.

Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của Đổng Gia Tuấn, cho dù hắn chỉ là ở rể.

Nhưng dù sao cũng đã khiến một công ty từ xếp hạng phổ thông ngoi lên đến tầm cỡ thành phố.

Đương nhiên tự có điểm mạnh của riêng mình, có được trực giác kinh doanh nhạy bén.

Trong quá trình đàm phán, hắn gặp qua vô số người.

Cho nên hắn vô cùng hiểu rõ chút tâm tư này của Triệu Trí Cường.

Chính là đang ôm cây đợi thỏ.

Chỉ là không ngờ con thỏ trắng mập mạp này lại vội vàng đến vậy.

Triệu Trí Cường đang nóng lòng đến mức nào cơ chứ?

Nhưng nếu đã tự mình tìm đến cửa, còn đưa cổ ra cho mình cắt.

Vậy việc muốn xử lý ra sao còn không phải do hắn quyết định sao.

Đổng Gia Tuấn cũng không khách khí nữa, dù sao thì hắn đã sớm mài sắc dao chờ đợi rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK