Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Gia Tuấn quay đầu lại phất tay với vợ, ra hiệu vợ cứ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau đó hắn liền cầm lên một số bánh rán còn lại, đi nhanh về phía bên kia.

"Bác gái, đây là mấy chiếc bánh rán vừa rồi để lại, đều là vợ cháu tự tay nướng, bác nếm thử đi."

"Cô à, thử xem tay nghề của vợ cháu đi."

"Chú, chắc chú còn chưa ăn cơm, ăn cái bánh rán làm ấm bụng trước đi. Đồ nhà làm, đừng chê nha."

". . ."

Hạ Nhã giờ mới nhìn ra, vừa rồi Đổng Gia Tuấn nhìn thấy có quá nhiều người mua, bèn nhắc nhở vợ giữ lại mấy chiếc bánh rán.

Bây giờ thấy chồng lại đem số bánh rán này, đưa cho mấy người bán hàng rong quen thuộc ở xung quanh.

Cô cũng không muốn biết tại sao chồng lại đột nhiên hào phóng như vậy.

Nhưng nếu như vừa nãy bán đi, chắc sẽ bán được không ít tiền!?

Nhưng xuất phát từ tin tưởng chồng, chồng làm vậy tất có lý do của mình, Hạ Nhã cũng không ngăn cản.

Chỉ là có hơi tiếc.

Tất cả cũng do cuộc sống khó khăn.

Nhìn thấy Đổng Gia Tuấn đưa tới bánh rán, mấy bác bán hàng rong không kìm được nhận lấy.

Bất kể là bà cô bán kém, vẫn là bác gái bán cá vàng, hoặc là ông chú bán nước có ga đều rất kinh ngạc.

Vừa nãy nhìn thấy rất nhiều người xếp thành hàng dài mua trứng lộn, bánh rán trước sạp hàng của Đổng Gia Tuấn, còn tranh mua nữa.

Cuối cùng không mua được bánh rán, đều làu bàu bỏ đi.

Nói không ghen tị, đó là nói dối.

Nhưng cũng biết làm sao được.

Nhất là ông chú bán nước có ga, bản thân chỉ bán mấy thứ như bánh mì lạp xưởng...

Đổng Gia Tuấn bán bánh rán sợi khoai tây dĩ nhiên có xung đột với ông chú này.

Nhưng hai ngày này, mọi người vẫn rất hoà hợp.

Ông chú bán nước cũng không có cớ bới móc.

Vào lúc này, Đổng Gia Tuấn lại tặng bánh rán sợi khoai tây cho mọi người.

Việc này khiến cho mọi người không thể nói gì.

Trực tiếp bị người thanh niên lọc lõi đạo lí đối nhân xử thế xoa dịu.

Vô hình trung, cũng ngăn chặn bọn họ nói móc.

"Tui thấy cậu đã bán hết sạch trứng lộn cùng bánh rán, ngày hôm nay chắc không ít kiếm nha !?"

Ông chú bán nước có ga nói mát.

"Đại thúc nói đùa, cháu cũng chỉ kiếm chút tiền cực khổ mà thôi, đã định trứng lộn bán 2 hào, kiếm 5 xu một quả, vốn định lưu vài quả cho mọi người ăn thử, kết quả không lưu lại. . ."

Đổng Gia Tuấn đương nhiên biết ý nghĩ của những người này, bây giờ thấy mình kiếm tiền, đó là hâm mộ và ghen ghét.

Là người của hai thế giới, đương nhiên có thể đoán ra được ý nghĩ của những người này.

Giang hồ là cái gì?

Giang hồ chính là đạo lí đối nhân xử thế.

Hiện tại vòng nhỏ hẹp ở nơi này cũng là một giang hồ, mình đã đủ lễ nghĩa rồi, ai còn mặt dày nói được gì nữa chứ?

Huống hồ hòa khí sinh tài nha.

"Chậc chậc, trứng lộn của cậu thật là thơm, tui còn nghĩ nếu như còn, tui cũng mua ăn thử một cái."

Ông chú bán nước có ga cắn bánh rán, có chút ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Cháu mua bình soda cho vợ uống, coi như là hỗ trợ làm ăn của chú."

Đổng Gia Tuấn biết mình đoạt mối làm ăn của ông chú, cũng cảm thấy hơi ngượng.

Vì vậy liền mua chai soda.

"Đừng đưa tiền, tui đã ăn bánh rán của cậu rồi, tính toán thì. . ."

Ông chú bán nước có ga vờ khách sáo nói.

"Chú à, sao nói thế được, bánh rán của cháu là đồ nhà làm, soda của chú là hàng thành phẩm, không thể so sánh được."

Đổng Gia Tuấn nói, trả tiền chai soda cho ông chú.

"Cậu em, cậu làm mua bán nhỏ này, có chút lãng phí tài năng, cậu là người làm việc lớn."

Ông chú bán nước chứng kiến Đổng Gia Tuấn hiểu chuyện như vậy, cũng không còn nói móc nữa.

Dùng cái mở chai mở nút chai soda đưa cho Đổng Gia Tuấn, thầm thở dài nghĩ.

Người trẻ tuổi này, làm việc rất cẩn thận.

Khiến người ta không có cớ để nói móc.

"Chú quá khen, mỗi ngày kiếm ăn ngoài đồng, còn phải nuôi hai đứa bé, âu cũng là vì cuộc sống, đâu ai muốn."

Đổng Gia Tuấn hàn huyên cùng mọi người một lúc, lại trở về sạp hàng của mình.

"Ai? Tốn tiền mua cái này làm gì?"

Hạ Nhã nhìn thấy chồng mình vừa nói vừa cười ở bên kia, lại cầm chai soda trở về.

Mùi soda thơm ngát xộc thẳng vào chóp mũi.

Nói đã cỡ nào thì đã cỡ đó.

Nhưng nhìn thấy chai soda đã mở nắp rồi, chồng mình cũng đã đem tới rồi, không uống cũng lãng phí.

Cũng chỉ có thể trước uống một ngụm.

"Bao lâu chưa uống qua soda rồi?"

"Chắc cũng hơn ba năm rồi."

Cảm giác say sưa của Hạ Nhã, làm cho Đổng Gia Tuấn mê đắm.

Nghe thấy câu trả lời nhàn nhạt của Hạ Nhã, Đổng Gia Tuấn cảm giác mũi mình cay cay.

Nhớ lại lúc đó Hạ Nhã chính là hoa hậu giảng đường của trường trung cấp y dược.

Bao nhiêu sinh viên có quyền thế, đều muốn theo đuổi cô ấy, kết quả lại tiện nghi cho hắn, một thằng súc sinh vô lương tâm.

Chứng kiến con gái như một củ cải trắng trong veo như nước, lại bị con heo chết bầm Đổng Gia Tuấn ủi nát.

Vậy cha mẹ của Hạ Nhã sẽ có tâm trạng gì?

Huống hồ Đổng Gia Tuấn lúc đó, quả thực không có năng lực, cho Hạ Nhã cuộc sống hạnh phúc vui sướng.

Cũng chính là bởi vì áp lực cực lớn, Đổng Gia Tuấn chỉ có cao không tới, thấp không xong.

Cuối cùng bị ma xui quỷ khiến làm kẻ ở rể.

Từ sau khi gả cho mình, đừng nói soda, ngay cả một que kem cũng chưa từng mua cho Hạ Nhã.

Thằng tồi như hắn, còn xứng gọi là đàn ông sao?

Ngoại trừ khiến cho vợ vất vả chịu khổ cùng mình, cày cấy ngoài đồng còn phải hầu hạ mình, nuôi dưỡng hai đứa con đáng yêu như vậy.

Còn mình đã làm được gì?

Bình thường không phải trầm mặt bạo lực lạnh, chính là vô cớ nổi giận với vợ.

- Bốp!

Nghĩ tới đây, Đổng Gia Tuấn không khỏi tát vào má mình một cái tát.

Ban đầu nhìn thấy Đổng Gia Tuấn sững sờ nhìn mình, Hạ Nhã rất hưởng thụ cảm giác này.

Vẫn giống như thời điểm rất lâu trước kia, ánh mắt si ngốc lúc Đổng Gia Tuấn theo đuổi Hạ Nhã.

Đột nhiên nghe được "bốp" một tiếng, ngay sau đó nhìn thấy năm dấu tay trên gò má trái của Đổng Gia Tuấn.

"Anh làm gì vậy, tự đánh mình, có phải bị ngốc rồi hay không?"

Chứng kiến gò má có dấu ngón tay, Hạ Nhã cảm giác vô cùng đau lòng.

Cô đau lòng muốn chết.

Vội đưa bàn tay phải lên xoa xoa bên má sưng đỏ của chồng, giận dữ nói.

"Không sao đâu, vợ ơi, vừa rồi chỉ là bị muỗi đốt, ai ngờ đánh không trúng, còn để nó trốn thoát."

Đổng Gia Tuấn rất ít khi nhìn thấy Hạ Nhã nổi giận.

Cảm thụ được bàn tay nhỏ bé mảnh mai, vuốt ve gương mặt của mình, hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái.

"Vậy cũng không cần lực mạnh như vậy nha? Sau này có muỗi cắn anh cứ nói cho em biết, em đánh giúp anh là được."

Hạ Nhã vừa vuốt ve, vừa dùng cái miệng nhỏ thổi thổi.

Hơi thở thơm ngát.

Khiến cho Đổng Gia Tuấn say mê.

Thì ra cảm giác được yêu thương, lại ngọt ngào đến không ngờ?

"Nào, anh uống hớp nước có ga ngọt ngào sẽ hết đau."

Hạ Nhã bị Đổng Gia Tuấn nhìn, cô thấy ngượng, nhớ ra chồng mình còn chưa uống soda đâu.

Vì vậy bèn cầm lên chai soda, đưa đến bên miệng chồng.

"Anh không khát, đây là mua cho em, em uống nhanh đi. Còn lại chút rau rừng cuối cùng, chúng ta bán nhanh còn dọn dẹp về nhà."

Đổng Gia Tuấn làm sao nỡ uống soda đắt tiền như thế.

Chỉ có người vợ tốt của mình, mới có tư cách hưởng thụ vinh dự đặc biệt như vậy.

Với những nghiệt mà mình đã tạo ra vào kiếp trước, có thể có nước sôi để nguội uống là tốt rồi.

Còn đòi hỏi gì chứ?

Đổng Gia Tuấn cũng thích dùng biện pháp như thế, để lặng lẽ nghiêm phạt chính mình.

"Người bán mấy thứ này đâu rồi?"

Đột nhiên nghe được từ sạp hàng của mình, có âm thanh truyền tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK