Vương Thục Phương đang rất vui.
Trong ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Nghĩ đến ngày tháng gần đây đang từng bước trở nên tốt hơn.
Thịt cũng được ăn, bột mì, gạo trắng cũng là con trai tặng.
Không ngờ còn có cả quần áo mới.
Vương Thục Phương thật sự cảm thấy như đang mơ.
Con trai mình vẫn là người lúc trước sao?
Nhưng nghĩ lại thì, khúc thịt từ trên người mình rớt xuống, còn có thể sai được?
Dù sao thì con trai đổi tính rồi, đây là chuyện tốt.
Phải nhanh chóng đi về, chia sẻ chuyện vui này với ông bạn già mới được.
Chợt nhớ lại chuyện quần áo của con trai, lại quay người nói:
“Chỗ vải của Tiểu Hổ Tiểu Phượng mà con nói đấy, cũng cầm hết ra đây, mẹ đi tìm người đo xong cắt một thể.”
“Đến lúc đấy mẹ dùng máy may của dì con, tự mình may cho cháu trai cháu gái ngoan của mẹ hai bộ quần áo đẹp.”
Hạ Nhã bị mẹ chồng gọi đứng lại.
Nghe xong ý định của Vương Thục Phương, không kìm lòng được thầm cười khổ.
Vốn dĩ đang dự định rằng, mặc dù bản thân không biết sử dụng máy may, nhưng cũng coi như hiểu biết chút ít về thiết kế.
Đến lúc rảnh nghiên cứu một chút, xem xem thiết kế cho bọn trẻ kiểu dáng thời trang hiện đại một chút.
Chẳng qua nghe được lời của mẹ chồng, Hạ Nhã triệt để vứt bỏ ý nghĩ trong lòng, cầm ra hai miếng vải của bọn trẻ đưa cho bà.
“Mẹ, vậy đành vất vả cho mẹ rồi.”
“Cái đứa này, con nói gì vậy, bọn chúng là cháu mẹ mà, thân là bà nội làm việc này không phải là đương nhiên hay sao?”
Vương Thục Phương tay phải xách thịt, tay trái cầm mấy miếng vải, huênh hoang đi qua thôn.
Ắt hẳn những người bắt gặp bà lại có chuyện để bàn tán đây.
Cái thứ ngạo khí đó?
Nhìn thế nào cũng đâu giống một người 50-60 tuổi?
“Sao đấy? Có phải lại ngứa ngáy chân tay phải không? Muốn tự mình cầm kéo thiết kế quần áo cho con?”
Hạ Nhã thân là con gái, mặc dù thời đại đó không còn nữ công gia chánh nữa, nhưng cô từ nhỏ đã thích may may vá vá.
Vốn dĩ trung cấp cô đã định học thiết kế.
Kết quả vì một vài nguyên nhân lại chọn học y dược.
Bằng không cũng không thể rơi vào tay của Đổng Gia Tuấn được.
Có lẽ là do duyên phận ba kiếp đi.
“Không sao, mẹ vui là được rồi, em lâu rồi không động đến mấy thứ đồ đó, cũng đang sợ cắt hỏng vải của con đây.”
Hạ Nhã thoải mái ngoảnh đầu, nở nụ cười xán lạn với Đổng Gia Tuấn.
“Đi, vào trong phòng đếm tiền.”
Đổng Gia Tuấn thấy vợ không để bụng, tức thì nổi hứng, kéo tay Hạ Nhã đi vào trong phòng đếm tiền.
Thu nhập của hôm nay hiển nhiên nhiều hơn hôm qua.
Đổng Gia Tuấn mang chỗ tiền để trong túi sách, toàn bộ đổ ra giường sưởi bắt đầu đếm.
Hạ Nhã cầm quyển sổ ghi chép của mình ra, bắt đầu tỉ mỉ ghi chép.
Ngày 28 tháng 5 năm 1985:
Thu nhập: trứng lộn nướng 297 cái *0.2= 59.4 tệ (lần đầu), trứng lộn nướng 385 cái *(0.2-0.05) = 57.75 tệ (lần hai).
Bánh rán 400*0.12 = 48 tệ, Quả câu Du 12.39, rau rừng 18.96 tệ.
Tổng: 196.5 tệ.
Chi ra: Vải + phiếu thịt + thịt + trứng gà + mua kẹo cho con + bánh rán + đồ dùng hàng ngày= 28.59 tệ.
Số dư: 196.5-28.59= 167.91
Tổng dư: 167.91+35.41=203.32 tệ.
Đổng Gia Tuấn nhìn vợ cẩn thận đếm tiền, sau khi trên giấy cộng trừ nhân chia xong.
Lại cẩn thận chép vào sổ.
Nét chữ xinh đẹp, tiếng ghi chép sột soạt, cho dù chỉ có vỏn vẹn hơn 200 tệ bạc.
Nhưng đối với Đổng Gia Tuấn mà nói.
Cảnh tượng này mang ý nghĩa đặc biệt, khó mà có được.
Đây mới chỉ là bước đầu, để phác họa lên một bức tranh tươi đẹp mà thôi.
“Gia Tuấn, chúng ta có tiền rồi.”
Hạ Nhã đến đi đếm lại vài lần, nhìn số tiền đang để trên giường sưởi không nói nên lời.
200 tệ?
Đây là khái niệm gì chứ?
Nó là một khoản tiền lớn.
Từ giờ về sau, mình sẽ không còn phải vì ăn uống mà lo lắng nữa.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhã không kìm được rơi nước mắt.
Sau đó liền nhào vào lòng Đổng Gia Tuấn, hôn hắn một tiếng “chụt”.
“Ban ngày ban mặt, lại dám trêu trọc chồng?”
Đổng Gia Tuấn thấy con đang chơi ngoài sân, lập tức đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Nhã.
Kéo cô ngồi lên đùi.
“Đừng... con nhìn thấy kìa.”
Hạ Nhã cảm thấy chuyện không ổn, bản thân vậy mà dấy lên ham muốn của chồng, vội vàng quay người đinh chuồn đi.
Không ngờ Đổng Gia Tuấn đã sớm đoán trước, lập tức hôn lấy cô...
Hạ Nhã bị sự nóng bỏng của Đổng Gia Tuấn hòa tan, dần dần đón nhận, không biết qua bao lâu.
Hai đứa nhỏ vậy mà mò vào trong phòng, ở bên cạnh chỉ chỏ chỏ cho hai người đang chăm chú đến quên mất mọi thứ xung quanh kia, xì xào bàn luận.
“Ba ba đang làm gì thế”
“Suỵt, đừng lên tiếng, không thấy mụ mụ đang rơi nước mắt sao? Chắc là mụ mụ đang khóc nhè, ba ba đang dỗ đấy...”
“Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi, anh biết mụ mụ một khi khóc rồi thì không dễ gì dỗ mà?”
“Đúng đúng, bọn mình mau đi thôi...”
Hạ Nhã đang trong cơn mê tình, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng hai đứa nhóc, dọa cô giật mình, mặt biến sắc.
Cái này không phải đang đầu độc trẻ con sao?
Vội vàng đẩy Đổng Gia Tuấn ra rồi đứng dậy.
Ban nãy khi nhìn thấy hơn 200 tệ.
Hạ Nhã thực sự đã khóc.
Nhưng đó là khóc vì vui mừng.
Cô cảm thấy bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Vì vậy mới không kìm được mà rơi nước mắt.
Lúc này cảm giác mình đã thất thố, vội vàng vùng dậy.
“Anh nghe hai tiểu bảo bối nói, đại bảo bối thường hay khóc, rất là khó dỗ ha, có thật không vậy?”
Đổng Gia Tuấn nhìn gương mặt thanh tú như hoa lê đọng sương của Hạ Nhã, đưa tay gạt nước mắt còn đọng trên mặt cô.
“Không có mà, ban nãy là do vui quá mới bật khóc, do không kiểm soát được.”
Hạ Nhã mặt ửng hồng, nắm đấm nhỏ nhắn nhẹ nhàng thụi vào lồng ngực Đổng Gia Tuấn.
“Gia Tuấn, anh thật ưu tú!”
Hạ Nhã ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của chồng, thì thào nói, vậy mà có chút mê mang.
Cảm giác được bà xã khen ngợi, thật sự rất vi diệu.
Đổng Gia Tuấn phút chốc cảm giác toàn thân đang lâng lâng như thể bước trên mây.
Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao, các bậc đế vương anh minh ngày xưa lại đều không bước qua khỏi ải mỹ nhân rồi.
“Tất cả mọi thành công của đàn ông, đều vì đằng sau có sự cổ vũ ủng hộ của một người phụ ưu tú.
Đổng Gia Tuấn ánh mắt thành khẩn, vuốt ve tay Hạ Nhã.
“Em còn kém xa sự ưu tú mà anh nói nhiều lắm? Em chỉ hy vọng có thể không bị tụt hậu là tốt rồi. Gia Tuấn, anh ưu tú như vậy, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu thích.”
Hạ Nhã đột nhiên cảm thấy, người đàn ông trước mặt này, nếu như bản thân chỉ dừng lại ở mức độ mẹ hiền vợ tốt.
Như vậy liệu có giữ được anh?
Nội tâm bỗng nổi lên cảm giác khủng hoảng bất an.
“Hạ Nhã, anh thề với trời, nếu như một ngày anh dám vất bỏ em, sẽ khiến anh chết thảm, cho dù chết rồi, linh hồn cũng sẽ không được yên nghỉ. Anh bảo đảm, sẽ yêu em vạn vạn năm!!!”
Đổng Gia Tuấn nhìn ánh mắt của Hạ Nhã, liền biết chuyện hỏng bét rồi.
Tán gẫu một lúc, đây không phải nói luyên thuyên rồi sao?
Vội vàng giơ tay phát thệ.
“Anh ngốc vậy, nói lời thề độc như vậy, mau nhổ nước bọt ba lần đi.”
Hạ Nhã không ngờ rằng, một câu nói đùa của mình lại khiến Đổng Gia Tuấn nói lời thề độc như vậy, khiến cô nhất thời cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
“Phì phì phì.”
Thấy Đổng Gia Tuấn cũng không có nhổ ba bãi, Hạ Nhã chỉ có thể tự mình thay hắn thực hiện.
Đổng Gia Tuấn trước giờ chưa từng thề thốt, nhưng hôm nay hắn chính là xuất phát từ tận đáy lòng mà thề.
Hai kiếp làm người, hắn tuyệt đối không thể lại mất đi Hạ Nhã thêm lần nào nữa.
Đột nhiên Đổng Gia Tuấn chợt nghĩ ra một chuyện, cần ngay lập tức thương lượng cùng Hạ Nhã.