Đổng Gia Tuấn đột nhiên quay người.
Chỉ nghe thấy một tiếng “ai ui”, nhìn kỹ lại thì ra là cậu béo Vương Hồng Đào.
“Cậu kêu cái gì, anh hai à, cậu dọa anh hết hồn đấy.”
Vương Hồng Đào dùng tay vỗ ngực, mặt bị dọa đến trắng bệch.
Vừa rồi bắt gặp ánh mắt ác liệt kia của Đổng Gia Tuấn, xém chút bị dọa sợ đến ngã ra đất.
Thực ra Vương Hồng Đào nào biết được ý nghĩ vừa rồi của Đổng Gia Tuấn?
Hắn còn đang nghĩ là gặp phải kẻ cướp giật nữa cơ.
“Có việc gì cứ việc lớn tiếng nói, cậu lén lén lút lút như vậy, nếu như anh lỡ tay, vậy cậu không phải hối không kịp sao?”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy là Vương Hồng Đào, cũng buông lỏng tinh thần, thằng nhóc này nếu như nói làm chút trò vặt kiếm ít tiền tiêu thì được.
Chứ việc cướp của giết người, tuyệt đối không dám làm.
“Anh à, còn không phải do em sợ bạn học nhìn thấy, sẽ cảm thấy ngại ngùng sao.”
Vương Hồng Đào nói đến đây, lại nhìn ra một góc ở đằng xa.
Quả nhiên những bạn học ban nãy cậu ta mời ăn trứng lộn nướng, tất cả đều đứng ở chỗ đó nói chuyện.
Cậu ta đứng góc này chính là điểm mù, ban nãy nói với bạn học rằng đợi mình một lát.
Thật ra là không muốn bạn học biết mình đi làm gì.
“Anh à, em thương lượng với anh chuyện này nhé.”
Vương Hồng Đào cười nhoẻn miệng nói.
“Nói đi, có chuyện gì, có phải định cua gái không?”
Đổng Gia Tuấn là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ.
Một lời nói đúng trọng điểm.
“Vừa nhìn đã biết anh là người từng trải, thảo nào cưới được chị dâu xinh đẹp như này, không nhiễm một chút phàm tục. Giống như Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp vậy.”
Vương Hồng Đào miệng lưỡi cũng không phải tầm thường, mở miệng liền khen Hạ Nhã.
Có người đánh giá Hạ Nhã như vậy, khiến Đổng Gia Tuấn cảm thấy còn thoải mái hơn so với khen chính bản thân hắn.
Nhưng vừa nhìn thằng nhóc này, liền biết chắc chắn đang có việc cần nhờ mình.
Mình với cậu ta quan hệ cũng không phải thân quen lắm, chẳng qua chỉ là từng mua phiếu thịt hai lần mà thôi.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Đổng Gia Tuấn không có thời gian rảnh nói chuyện phiếm, một lời hỏi thẳng.
“Hì hì, anh… thực ra là… em vốn định mời bạn học đi xem phim, mà tiền không còn đủ nữa. Nhưng trong tay em vẫn còn phiếu thịt, phiếu lương thực…”
“Anh coi như là giúp đỡ anh em, mua phiếu thịt với cả phiếu lương thực giúp em, coi như em nợ anh một cái ân tình. Không phải nói khoác, việc trong cái huyện Hội Ninh này, em cũng coi như khá hữu dụng đấy.”
“Ách, nhà cậu mở xưởng bán thịt hay sao vậy?”
Đổng Gia Tuấn nhìn thấy nhiều phiếu thịt và phiếu lương thực như vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Buột miệng liền nói.
Kì thực trong kí ức của Đổng Gia Tuấn.
Những năm 85 quốc gia không chỉ đối với lương thực nới lỏng, đồng thời đối với phiếu vải và phiếu thịt cũng đã cởi mở hơn.
Cho phép người dân nuôi lợn bán thịt.
Nhưng đấy chỉ là trường hợp đặc biệt, ở thành phố duyên hải và những thành phố lớn. Còn những thành thị vùng biên như huyện Hội Ninh.
Tuyệt không có cái phúc phận đó.
Phiếu thịt một khi được thả lỏng, sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của phiếu thịt, nhu cầu của người dân đối với thịt lợn bùng nổ, dẫn đến một lượng tiềm lực tiêu phí cực lớn bùng phát.
Ngay cả khi quốc qua mở cửa kho đông lạnh chiến lược mang ra đầu tư vào thị trường, cũng không thể làm dịu cơn sốt.
Sau cùng phải khôi phục lại phiếu thịt.
Đến năm 1992 mới hoàn toàn loại bỏ phiếu thịt.
Đương nhiên tình hình mỗi một khu vực là không giống nhau.
(Tác giả đã tham khảo rất nhiều tư liệu.
Vậy nên mong các bạn độc giả không nên nghiêm khắc quá.)
“Phiếu thịt sắp tới liền bị hủy bỏ rồi, phiếu lương thực thì cũng đã có cửa hàng trả giá, mấy thứ đồ chơi này của cậu không còn đáng tiền nữa rồi.”
Đổng Gia Tuấn cố ý đả kích Vương Hồng Đào.
“Ai nói hủy bỏ vậy? Đấy là chuyện ở thành phố lớn, chúng ta ở Huyện Hội Ninh, không có phiếu chắc chắn không mua nổi thịt, tin tức đã được xác nhận. Đây là bí mật quốc gia, anh không được tiết lộ ra ngoài đấy?”
Nguồn tin của Vương Hồng Đào, hiển nhiên đang tin cậy, có lẽ là nghe lỏm được người lớn trong nhà bàn chuyện.
Cho nên hùng hồn nói.
“Cậu đừng có hòng lừa anh nữa, anh đã tận mắt nhìn thấy công văn dấu đỏ của nhà nước, nói hủy chính là hủy, còn có thể giả?”
Đổng Gia Tuấn quyết định phải lấy bằng được số phiếu thịt, phiếu lương thực được đưa đến tận cửa này.
Dù sao thì hắn cũng đã hứa với vợ con, rằng ngày nào cũng cho họ được ăn thịt.
Còn có bố mẹ, phải để bọn họ lúc nào cũng có thịt ăn.
Chẳng qua vẫn mở miệng bắt chẹt Vương Hồng Đào.
“Anh nói một câu rốt cuộc mua hay là không?”
Vương Hồng Đào thẹn quá hóa giận.
Nếu nói phiếu thịt không còn được dùng nữa, vậy chẳng khác nào đang gián tiếp nói mình đang đi lừa đảo?
Cậu ta là con nhà gia giáo.
Tuyệt đối không cho phép người khác bôi nhọ thanh danh mình.
Nếu như nói ngày thường đi lừa gái còn được, nhưng Vương Hồng Đào tuyệt đối không xấu.
Tiền tiêu vặt bố mẹ đưa, căn bản không đủ cho cách tiêu xài phung phí của cậu ta.
Nên chỉ có thể cầm tạm mấy tờ phiếu không được tính là tiền từ trong nhà mà thôi.
“Anh thật ra có thể giúp cậu, nhưng giá không được cao.”
Đổng Gia Tuấn thấy thằng nhóc này cũng thật sự rất thông minh.
Liền không vòng vo nữa.
“Em biết ngay mà, muốn giảm giá cứ việc nói thẳng, phiếu thịt một cân giá 5 xu, ở đây tổng cộng có phiếu 40 cân, anh đưa em 2 tệ là được. còn phiếu lương thực, anh đưa em bao nhiêu tùy ý.”
Vương Hồng Đào rất sảng khoái, dù sao cậu ta cũng không phải là làm ăn.
“ Đây, Đưa cậu 4 tệ.”
Đổng Gia Tuấn nhận phiếu thịt và phiếu lương thực, đếm đếm một hồi.
Sau đó liền đưa ra 4 tệ.
“Cậu cũng không có chịu thiệt nha, hôm nay ở chỗ anh tiêu hết 2 tệ mua trứng, kết quả cầm về 4 tệ, lại bị cậu kiếm ngược trở về rồi.”
Đổng Gia Tuấn nghĩ lại việc hôm nay Vương Hồng Đào mua trứng, không nhịn được trêu nói.
“Thú thực tiền hôm nay mua trứng cho bạn học, vốn là chuẩn bị để đi xem phim. Ai mà ngờ bạn học dùng ánh mắt lấp lánh nhìn trứng lộn nướng, kết quả một phút xung động, xém chút nữa đi quá đà rồi.”
Vương Hồng Đào nói đến đây, cũng nhớ ra ma lực của xung động, câu nói này quả thật có chút đạo lí.
Hôm nay đã nói mời người ta đi xem phim.
Nếu như không làm được, vậy thì mặt mũi của mình, không phải là mang đi làm thảm chùi chân cho người ta sao?
Cũng may gặp Đổng Gia Tuấn, lúc này mới làm cậu ta nảy ra ý tưởng.
Nói xong một câu hẹn gặp lại, Vương Hồng Đào quay người một cái, giống như con cá trạch lẩn đi mất hút…
(Công giao xã), Đổng Gia Tuấn lại mua thêm một chút đồ dùng hàng ngày, sau đó liền nhìn thấy Hạ Nhã đang chọn mua vải cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng.
Của Tiểu Hổ là vải màu xanh đậm, lớn lên trở thành quân nhân, đó là ước mơ của Tiểu Hổ.
Mỗi lần nhìn thấy ngoài cửa sổ trời mưa, liền không tự chủ được mà hướng ra cửa sổ ngâm nga: “Mưa lớn rơi rơi xuống, Bắc Kinh đến điện báo, kêu gọi ta nhập ngũ, ta còn chưa lớn…”
Kết quả khiến mọi người ha ha cười lớn.
Trở thành quân nhân, hộ gia vệ quốc.
Cũng là kết quả do việc Hạ Nhã kể chuyện, trong lúc vô tình cố ý giáo dục bọn nhỏ.
Không có màu xanh của quân đội, vậy chỉ có thể mua màu xanh đậm, tin chắc Tiểu Hổ nhất định sẽ cực kỳ yêu thích.
Về phần Tiểu Phượng, Hạ Nhã mua một tấm vải in hình chuồn chuồn đùa bên bông sen xanh, nhìn có vẻ rất tươi trẻ năng động.
Đây cũng là phong cách Hạ Nhã ưa thích.
Vốn dĩ Hạ Nhã không đồng ý mua quần áo cho bọn nhỏ.
Cho dù kiếm được một ít tiền.
Dù sao Hạ Nhã trong những năm nay sống quen cảnh nghèo khổ, cảm thấy nên chi li tính toán một chút mới tốt.
Nhưng quan điểm của Đổng Gia Tuấn, là kiếm tiền chính vì để tiêu, bằng không cũng mất đi động lực cho việc kiếm tiền rồi.
Huống chi mục tiêu trước mắt của Đổng Gia Tuấn, thực ra chính là để vợ con ngày này được ăn thịt, ăn cơm trắng.
Làm tốt việc giáo dục trước khi đi học, để con trẻ lớn lên khỏe mạnh.
Bây giờ mua vải, cũng nằm trong phạm trù của cơm ăn áo mặc.
Tự nhiên cũng là không gì chỉ trích được.
Còn về phần sâu xa hơn, Vẫn cứ tuần tự tiến hành đi.
Đổng Gia Tuấn cũng không muốn quá vội vàng.
Nghĩ lại những lời ban nãy trên đường nói cũng Hạ Nhã, khiến Đổng Gia Tuấn lâm vào suy tư…