Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi tới, Vương Thục Phương có nghe nói con trai muốn vận chuyển số rau rừng này vào thành phố.

Liền xung phong nhận việc, nói bà sẽ giúp đỡ liên hệ xe giao hàng.

Nhưng sau khi trở về, bà thương lượng lại với chồng.

Hiện tại ai nấy đều sống rất khó khăn.

Nếu thật sự mượn không xe trâu của người khác, làm sao cũng không mở miệng được.

Đổng Thiết Sơn lại không muốn nợ nhân tình.

Sau đó hai ông bà già thương lượng, nên nói với con trai cho người ta ít tiền, cứ xem như phí chuyên chở.

Nhưng Vương Thục Phương da mặt mỏng, ở ngay trước mặt con dâu, bà ngượng ngùng không nói được.

Nên mới gọi riêng con trai vào để nói chuyện.

Nghe mụ mụ cố gắng ngượng ngùng nói xong, Đổng Gia Tuấn liền vui vẻ.

"Mụ, con cũng không thể đi khắp nơi gọi người khác mượn xe trâu, vả lại cũng không thiếu những...nhân tình như này. Cho người ta tiền, đây là chuyện đương nhiên mà."

Là người của hai thế giới, Đổng Gia Tuấn đương nhiên biết rõ.

Nhân tình thứ này nhìn không thấy, sờ không được.

Nhưng nợ nhân tình, khó trả nhất.

Cũng giống như bao nhiêu người ở thế hệ sau, vì nỗ lực của họ không được đền đáp nên cuối cùng tâm lý của họ đã thay đổi.

Một khi tâm lý thay đổi,sẽ không có mối quan hệ nào trong tương lai.

Dùng tiền đi tuyến đường chính, đây mới là nguyên tắc của Đổng Gia Tuấn.

Chỉ cần là chuyện dùng tiền có thể giải quyết, vậy cố không nợ nhân tình.

Giống như hậu thế có vài người, dù là thân thích hay bạn bè, lúc cần dùng tiền, bèn tìm người thân, bạn bè mượn.

Người thân, bạn bè cho bạn vay tiền, cũng không cần tiền lãi của bạn.

Đây tuyệt đối là ơn huệ lớn bằng trời.

Tình nghĩa như vậy, càng phải quý trọng gấp đôi mới được.

Nhưng sẽ có một ngày, người đã từng cho bạn vay tiền cũng gặp phải khó khăn, lúc này bèn tới tìm bạn vay tiền.

Mà lúc này bạn cũng đang kẹt, vốn không có tiền đưa ra cho người ta mượn.

Cứ như vậy.

Vấn đề liền xuất hiện.

Người đã từng giúp bạn, sẽ cho rằng bạn không trượng nghĩa.

Là hạng người vong ân phụ nghĩa.

Vậy sau này, quan hệ còn có thể tiếp tục sao?

Cũng chỉ dẫn tới việc nói xấu sau lưng, trở mặt thành thù.

Trường hợp như vậy nhiều không kể xiết.

"Vậy con xem xem, trả người ta bao nhiêu tiền thì thích hợp?"

Vương Thục Phương thấy con trai hiểu chuyện như vậy, rốt cục yên lòng.

Trong thôn có một vài gia đình có xe bò, xe ngựa, xe la.

Nhưng ông Vương đẩy xe bò, có quan hệ tốt nhất với Đổng gia.

Cho nên cũng trở thành lựa chọn đầu tiên.

"Nếu như tìm đến ông Vương, vậy cứ trả 10 tệ đi."

Đổng Gia Tuấn suy nghĩ rồi đáp.

Dù sao việc này con vì mặt mũi của ba mẹ nữa.

Bình thường trả 8-9 tệ là hợp lý.

"Trả nhiều vậy sao?"

Vương Thục Phương kinh ngạc nói.

"Mẹ à, nhiều ít đâu có sao, quan hệ giữa ông Vương và chúng ta cũng không phải người ngoài. 10 tệ chỉ nhiều hơn một chút thôi, không đáng là bao, huống hồ lần này chúng ta kiếm được mấy trăm tệ lận."

Ông Vương là hàng xóm cũ của Đổng Gia Tuấn khi còn bé, trong nhà con cái nhiều, thời gian qua sống tương đôi kham khổ.

Cho ít, Đổng Gia Tuấn có chút không đành lòng.

"Vậy được, giờ mẹ đi giao hẹn, bảo ông ấy ngày mai ăn xong bữa sáng thì qua đây chuyển hàng."

Vương Thục Phương giúp dỗ hai đứa con nít ngủ, rồi dọn dẹp gọn gàng phòng bếp, tháo tạp dề định xoay người đi ra khỏi cửa.

Đột nhiên lại tựa như nhớ ra cái gì, bà quay đầu lại nói:

"Thằng cả này, hiện tại buôn bán lời ít tiền, cũng không nên chi tiêu phung phí nha? Đồ ăn ngày hôm qua Tiểu Nhã đưa qua, ba con bảo mẹ nhắc nhở con, phải học cách sống tằn tiện, khe nhỏ sông dài."

"Mẹ, con kiếm được tiền đều giao cho Tiểu Nhã rồi, có cô ấy giám sát, con chắc chắn sẽ không xài bậy bạ, ba mẹ cứ yên tâm đi. Có đúng hay không vậy, Tiểu Nhã?"

Đổng Gia Tuấn nhìn thấy Hạ Nhã đang chuyên tâm ngồi trên băng ghế nhỏ ghi chép tính toán, lập tức vỗ vào bả vai của cô.

Lập tức doạ cho Hạ Nhã sợ đến tái mặt.

"Đừng có mà dọa người như vậy, anh làm em sợ muốn chết."

Cô đang định nhéo đùi chồng trả đũa, chứng kiến mẹ chồng ở bên cạnh, đành ngượng ngùng đứng lên nói: “Mẹ, mẹ về ạ?"

"Mẹ vừa bảo chồng con đừng chi tiêu phung phí, nó nói đưa tiền cho con bảo quản, có chuyện này không?"

Vương Thục Phương lên tiếng hỏi đến cùng.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, Gia Tuấn đúng là làm như thế. Mẹ xem đi đều ở chỗ này. Mẹ, nếu mẹ cần dùng tiền cứ nói một câu."

Hạ Nhã nghe mẹ chồng nói muốn xác định việc này, lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên, đắc ý vỗ vỗ cái túi đeo trên cổ mình.

"Mẹ không cần tiền, mẹ và ba con nhìn thấy các các sống hạnh phúc vui vẻ, các con yêu thương nhau, còn hơn bất cứ cái gì khác. Hiện tại mẹ cũng yên tâm rồi."

Vương Thục Phương nhìn thấy túi xách căn phồng đeo trên cổ của Hạ Nhã, vui mừng nở nụ cười, hơn nữa bà càng tin tưởng con dâu hơn cả con ruột.

"Mẹ, đó là bạn học của con, hôm qua cậu ấy mời con ăn cơm, khi con về còn mang đồ thừa về, con không có ăn ở ngoài."

Đổng Gia Tuấn cảm thấy rằng tốt hơn hết là mẹ nên quay lại và giải thích rõ ràng với ba.

Nếu không, lỡ như ba xông đến, không hỏi xanh đỏ đen trắng, đã đánh mình một trận.

Đây chẳng phải là còn oan hơn cả Đậu Nga sao?

“Ba con ăn rất ngon. Ông ấy không ngừng khen đầu bếp trong nhà hàng nấu đồ ăn rất ngon. Ông ấy còn vui vẻ ngân nga một bài hát và uống ba lạng rượu trắng nữa."

Vương Thục Phương nhớ tới thần thái uống rượu của chồng, liền không nhịn được muốn cười.

Thấy con trai có tiền đồ, ông cũng rất vui vẻ.

"Được rồi, hai ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Vương Thục Phương vui vẻ tạm biệt con trai con dâu.

Nói xong cũng bước nhanh đi tìm ông Vương thuê xe trâu.

"Thế nào, vợ, tổng cộng thu bao nhiêu cân rau rừng?"

Đổng Gia Tuấn chứng kiến Hạ Nhã cất cuốn sổ nhỏ đi nên lên tiếng hỏi.

"Có lẽ hơi nhiều, chừng 567 cân."

Hạ Nhã nghĩ đến trên tờ giấy do trợ lý Lưu đưa viết rõ là 500 cân, nhưng hôm nay số rau mà những thôn dân kia lên núi đào đưa tới lại lại nhiều hơn.

Mình cũng đâu thể không nhận?

Nên giờ mới vượt tiêu chuẩn.

Thấy vợ yêu nhìn về phía mình, ánh mắt có chút lo lắng, Đổng Gia Tuấn không khỏi cười nói:

"Không sao đâu, nhiều hơn có mấy chục cân, anh nghĩ trợ lý Lưu cũng có thể thu hết, anh ấy cũng không tiếc chút tiền này."

Nghĩ đến mình sớm tặng quà cho trợ lý Lưu, nhất là lúc Lưu Thiết Nam nhìn thấy gà rừng thỏ rừng, ánh mắt liền sáng lên.

Đổng Gia Tuấn lập tức nhạy bén nhìn ra được ánh mắt này.

"Lỡ như người ta không cần số dư ra thì sao?"

Hạ Nhã vẫn có chút lo lắng nói.

Thật ra ngày hôm qua Hạ Nhã, cũng đã nói rõ ràng với những thôn dân kia, mỗi người đều quy định tiêu chuẩn số lượng cùng chất lượng.

Nhưng đến ngày hôm nay, nhìn thấy ánh mắt khát vọng của mọi người, cô cũng ngượng ngùng không nỡ trả phần dư về.

Đây cũng là do Hạ Nhã quá thiện lương.

"Không có sao đâu, em cần phải biết rằng, không có vấn đề chồng của em không giải quyết được."

Đổng Gia Tuấn lòng tin tràn đầy, vỗ vỗ vai của vợ yêu, cực kỳ chắc chắn cam kết.

"... vậy được rồi."

Hạ Nhã nhìn rau dại chất đống như một ngọn đồi, khẽ nói.

"Em không nghe mẹ anh nói, bảo chúng ta nhanh chóng rửa mặt nghỉ ngơi sao?"

Đổng Gia Tuấn chớp mắt một cái, dùng ánh mắt em anh đều hiểu.

Hạ Nhã ngẩn ra, ngay sau đó cũng cảm giác gương mặt nóng lên.

"Mõm chó không mọc ra được ngà voi. Không để ý tới anh..."

Chứng kiến mặt của vợ yêu hiện lên nét đỏ ửng, dáng dấp thẹn thùng khiến người ta ngứa ngáy, Đổng Gia Tuấn chỉ cảm thấy bụng dưới rạo rực.

- CHụt!

Hắn lập tức hôn cái chụt vào mặt của Hạ Nhã.

"Nè, coi chừng người ta thấy."

"Giờ đêm hôm khuya khoắc, ai thấy chứ?"

Đổng Gia Tuấn vô liêm sỉ, dắt Hạ Nhã vào trong phòng ngủ...

"Anh ui... nhẹ chút..."

*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK