Chứng kiến ánh mắt hâm mộ của người khác, Vương Thục Phương cảm thấy hãnh diện chưa từng có.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về nhà.
Đám các người rất thích nói xấu sau lưng con ta, giờ cho các người nhìn, con trai ta có tiền đồ thế nào.
Tâm tình vui sướng, bước đi cũng nhẹ nhàng.
Đổng Gia Tuấn chỉ biết lắc đầu cười khi nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của mẹ mình.
Mới bắt đầu thôi, chưa gì cả mẹ ơi.
Yên tâm đi, mẹ, con nhất định để cha mẹ ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo với người ta.
Trước khi trở về thôn, Đổng Gia Tuấn đầu tiên đi đến bên cạnh sạp bán lương thực, tìm gã mập.
Mua từ chỗ gã, hai cân thịt heo.
Sau đó lại mua ít mì gạo và dầu nành.
Rồi đến Cung Tiêu Xã, để cho Hạ Nhã lựa chọn vài vật phẩm đang thiếu trong nhà.
Bao gồm kim chỉ.
Dưới ánh mắt khó hiểu của ở Hạ Nhã, Đổng Gia Tuấn mua bột ớt Ấn Dộ, nói là đợi đến ngày mai sẽ biết.
Trên đường về, tìm được ông già bán gà con hôm qua, trả ông cái giá 5 xu/quả.
Sau đó nhờ ông thu mua trứng lộn của những người khác ở trong thôn của ông.
Ông già kinh hãi tưởng trời sập.
Kiếm được tiền, đương nhiên ông rất cố gắng.
Trả giá 3-4 xu, tìm người quen, thu mua gần 300 quả.
Mỗi quà ông lời được 1-2 xu.
Chỉ trong chốc lát, ông già đã có thu nhập sấp sỉ 3 tệ, ông quả thực coi Đổng Gia Tuấn trở thành thần tài.
Cuối cùng cung kính tiễn vợ chồng Đổng Gia Tuấn rời thôn, còn dặn đi dặn lại, có nhu cầu thì tới tìm ông.
Kết quả trên đường trở về, Hạ Nhã khó hiểu hỏi: Vì sao không tự mình thu mua? Còn phải cho trung gian kiếm chênh lệch giá?
Đổng Gia Tuấn kiên nhẫn giải thích, nói là trứng lộn thu mua với giá 5 xu, sau đó bán 2 hào, đã là món lãi kếch sù rồi.
Huống hồ việc buôn bán không ăn cả con cá, đây cũng là cách kinh doanh cơ bản.
Mình có là cường long cũng không thẻ ép địa đầu xà.
Mình không quen thuộc thôn dân, tùy tiện tới nhà người khác bàn bạc giá cả, quá lãng phí thời gian.
Đại hội thể dục thể thao chỉ còn một ngày nữa.
Hiện tại thời gian chính là tiền.
Mình còn phải về chuẩn bị còn có than củi, trứng lộn, bánh rán, rau dại, măng rừng.
Hạ Nhã vốn cực kì thông minh, song cô ấy không biết nhiều về chi phí thời gian và ý thức kinh doanh.
Đổng Gia Tuấn vừa giải thích, cô lập tức hiểu.
Chỉ là cảm thấy khó hiểu, chồng mình từ lúc nào biết nhiều vậy?
Chẳng khác gì là bách khoa toàn thư.
Nói là không chỗ nào không hiểu cũng không quá đáng.
Chứng kiến ánh mắt sùng bái của Hạ Nhã, Đổng Gia Tuấn cảm thấy rất thoả mãn.
Đến khi Đổng Gia Tuấn vào nhà, chứng kiến Tiểu Hổ Tiểu Phượng, đã sớm ăn xong bán rán vừng rồi.
Đang nằm úp sấp ở trên giường sưởi, miệng đang ngậm kẹo hạnh nhân vừa mua, đôi mắt nhỏ theo dõi cá vàng đang bơi trong nước.
Vừa rồi Hạ Nhã đã rửa sạch một cái chai thuỷ tinh lớn, sau đó bỏ cá vàng nhỏ vào bên trong.
Hai tiểu bảo bối, vừa nhìn thấy cá vàng đẹp như thế, đã tiến vào trạng thái mất hồn rồi.
Không quan tâm mọi thứ chung quanh.
Ngay cả Đổng Gia Tuấn tiến đến, cũng không nhào đến.
"Vợ ơi, mau tới đây, thời gian hạnh phúc nhất bắt đầu rồi."
"Chuyện gì a? Không thấy em đang bận sao?"
Hạ Nhã đang loay hoay ở trong bếp, nghe tiếng chồng gọi mình, dù ngoài miệng thì càm ràm, nhưng vẫn bước nhanh vào nói.
"A -- "
Hạ Nhã vừa vào phòng, đã kinh ngạc ngây người.
Ngay cả hai tiểu bảo bối tập trung ngắm cả, cũng không khỏi kinh ngạc quay đầu lại.
Hai đứa con nít giương đôi mắt ngây thơ, đáng yêu nhìn mụ mụ.
Không biết đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy Đổng Gia Tuấn dốc hai túi tiền, đều đổ lên giường sưởi, những tờ tiền sặc sỡ đến chói mắt.
"Vợ đại nhân, sao nào? Sau khi mua bao nhiêu thứ ngày hôm nay, chúng ta vẫn còn dư lại nhiều như vậy. . ."
Đổng Gia Tuấn rất thích nhìn biểu cảm kinh ngạc của Hạ Nhã.
Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa.
Hậu thế đây cũng là những lời này mà Đổng Gia Tuấn, muốn nói với Hạ Nhã nhất.
"Oa, không ngờ lại có nhiều như vậy nha?"
Hạ Nhã đi tới ngồi lên giường sưởi, vẫn có chút cảm giác mơ màng, thật không dám tin tưởng đây là sự thực.
"Ba ba, có tiền tiền thì có thể ăn được thịt thịt. . ."
"Ba ba, tiền tiền mua đồ ăn ngon, mua kẹo kẹo ăn. . ."
Tiểu Hổ Tiểu Phượng nghe tiếng cũng lại gần, lấy tay lay lay ba, những thứ này có thể mang đến cho hai đứa đồ con nít những thứ tuyệt vời.
Tâm linh nhỏ bé lần đầu tiên có nhận thức trực quan nhất đối với tiền.
Dù sao nhà mình, quanh năm suốt tháng, cũng không thấy được tiền gì.
Ngay cả vừa rồi còn chăm chú ngắm cá vàng, cũng không còn nhìn nữa.
Xem ra sức dụ dỗ của tiền, còn lớn hơn cả cá vàng.
Thật là một cảm giác tuyệt vời khi có một gia đình bốn người cùng đếm tiền.
Tổng số tiền bán 85 cái trứng lộn nướng, 200 cái bánh rán, rau dại, quả du.. .
"Chờ đã, để em lấy sổ ghi lại đã, về sau trong nhà phải ghi sổ sách mới được, không thể sống mà không có kế hoạch được."
Chưa đợi Đổng Gia Tuấn tính nhẩm xong, Hạ Nhã đã chạy tới, lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép:
Ngày 26 tháng 5 năm1985: Bán 1979 tệ, mua đồ xong thì còn lại 167 tệ.
Ngày 27 tháng 5 năm 1985 thu nhập: 85 cái trứng lộn nướng x 020= 17 tệ. 200 cái bánh rán sợi khoai tây x 012= 24 tệ, rau dại 136 tệ, quả dụ 89 tệ. Tổng: 635 tệ.
Chi: Mua nước có ga, kem, bánh rán vừng, phiếu thịt, thịt, gạo, mì, dầu nành kẹo hạnh phúc, 297 quả trứng lộn. . . tổng 2976 tệ.
Số dư: 3374 + ngày hôm qua còn dư lại 167= 3541 tệ.
Đổng Gia Tuấn nhìn Hạ Nhã nghiêm túc ghi chép, nhìn đến say mê.
Số tiền nhỏ như vậy, còn cần ghi lại?
Vậy sau này nếu kiếm được nhiều tiền, vậy khi đó phải để vợ ghi sổ mới được.
Tìm ai ghi cũng không yên tâm bằng để cho vợ mình ghi.
Thực sự là gia đình yên ấm giờ có người vợ tốt.
Nhưng nghĩ đến sau này, nếu như giữ lại những thứ này, thỉnh thoảng lật xem, cũng là một loại hoài niệm về năm tháng gian khổ.
"Vợ à, số tiền này em cứ cất đi, bây giờ chúng ta gọi là trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt."
Mặc dù sau này việc buôn bán còn cần tiền vốn, nhưng Đổng Gia Tuấn quyết định, vẫn là đem số tiền kiếm được đầu tiên này, giao cho vợ.
Cũng để cho vợ có thể an tâm.
"Mẹ nói, nếu có cào tiền bên ngoài, trong nhà phải có hộp đựng tiền, bằng không kiếm một tiêu hai, vậy sao mà được."
Hạ Nhã thấy chồng giao nhiều tiền như vậy cho mình bảo quản.
Khỏi nói cũng biết cô vui sướng biết bao.
Đương nhiên cũng thoải mái thu vào.
Không ra chợ không biết gạo muối mắc.
Ngày hôm nay Hạ Nhã cùng chồng đi ra ngoài, cô thấy chồng mình vung tay quá trán.
Bây giờ còn có hai đứa con nít phải nuôi, làm sao có thể không tính toán chi ly chứ?
"Vợ à, anh đi hấp số trứng lộn này trước, sau đó còn phải lên núi đào rau dại, bữa tối nhất định phải cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng ăn thịt với gạo nha."
Đổng Gia Tuấn đưa ly nước đường đỏ vừa nãy cho Hạ Nhã.
Cười hì hì nhìn vợ nói:
"Mau uống nước đường đỏ đi, phải bồi bổ nhiều, bằng không sao có sức làm việc cho được?"
"Đều tại tên xấu xa nhà anh."
Hạ Nhã nghe thấy ý xấu trong lời của chồng, lập tức xấu hổ gắt giọng.
"Ha ha ha..."
Đổng Gia Tuấn cực kỳ vui vẻ, thoải mái cười to nói.
"Ai u..."
Hạ Nhã đột nhiên kinh hô.