Mục lục
Tìm Về Gia Đình Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Thiết Nam đang đi vào văn phòng.

Đột nhiên nghe được tiếng Đổng Gia Tuấn gọi mình.

Liền dừng bước, nở nụ cười nói:

“Đồng chí Tiểu Đổng, còn có việc gì không?”

“Trợ lý Lưu , không biết thỏ rừng gà rừng lần trước em biếu anh cảm thấy như thế nào? Nếu anh thích, hôm nào bắt được nữa, em lại mang vài con đến biếu anh.”

Đổng Gia Tuấn nghĩ đến con đường này, thật sự không thể để đứt như vậy được. Lưu Thiết Nam tuổi trẻ có quyền, việc kiếm ra tiền trong trường này có rất nhiều.

Chỉ cần từ trong tay anh ta lọt ra chút ít vụn nhỏ, cũng đủ nhà mình ăn cả một năm.

“Cậu nói việc này à, đích thực là đồ tốt, nhưng làm vậy có phải phiền cậu lắm không?”

Lưu Thiết Nam hôm đó mang thỏ rừng gà rừng đưa cho hiệu trưởng, khiến cho ông ta rất phấn khích.

Nên biết những thứ này là đồ chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.

Đồ rừng chỉ có những người thuộc tầng lớp bề trên, mới có đủ tư cách ăn.

Thấy cấp trên hài lòng, Lưu Thiết Nam cảm giác rất có thành tựu.

Nhưng cũng vì chuyện này mà đau đầu, sau này nếu như lãnh đạo lại muốn ăn đồ rừng, vậy anh ta nên đi đâu tìm được đây?

Không ngờ Đổng Gia Tuấn lại chủ động nhắc đến.

Lưu Thiết Nam cố ý giả bộ ngần ngại, giả vờ khước từ một chút.

“Lãnh đạo, không sao, không phiền chút nào cả. Chỉ là cần phải đợi cơ hội, chỉ cần bắt được, em nhất định sẽ đưa đến đây tặng cho anh.”

Đổng Gia Tuấn thấy Lưu Thiết Nam không khách sáo, nhất thời cảm giác mừng rỡ.

Quan hệ giữa mình và lãnh đạo.

Có thể coi như lại tiến thêm một bước rồi?

Một lần nữa vẫy tay tạm biệt Lưu Thiết Nam, Đổng Gia Tuấn tâm tình vui vẻ.

Ngồi trên xe bò, bảo Hạ Nhã lấy ra một tờ mười tệ.

Đưa cho ông Vương đang bận bịu lái xe nói:

“Ông Vương, chuyến này vất vả cho ông rồi, ông cầm chỗ này đi, xem xem trong nhà thiếu gì liền mua cái đấy.”

Ông Vương một đường luôn đi theo Đổng Gia Tuấn, nhìn thấy hắn cùng cán bộ trường trung học số 1 đều rất thân quen.

Cứ thế nhẹ nhàng bán hết cả một xe rau rừng.

Mặc dù không biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định là không ít.

Hôm qua Vương Thục Phương đã nói với ông rằng, đi một chuyến này, sẽ trả ông thù lao 10 tệ.

Nhưng ông vẫn cảm thấy ngại, từ chối một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy tiền.

“Ông Vương à, chúng ta đi một chuyến sang tiệm lương thực, cửa hàng bán thực phẩm phụ mua gạo trắng bột mì, sau đó lại đi Công Giao Xã mua chút đồ gia dụng.”

Đổng Gia Tuấn bây giờ trong tay có tiền, lại có vài tấm phiếu thịt với phiếu lương thực lấy được ở chỗ Vương Hồng Đào.

Vừa hay có xe bò, có thể mua nhiều gạo với bột mì một chút chở về.

Bản thân nếu như dùng xe đạp để chở, cũng rất là mệt nha.

Không phải Đổng Gia Tuấn lười.

Trong quan niệm của hắn, nếu việc gì có thể mượn lực mà làm, thì không nhất thiết bản thân phải mất công đi phí sức.

Lợi dụng công cụ, hoặc nhờ người có công cụ đến giải quyết vấn đề, vừa chuyên nghiệp lại vừa tiết kiệm cả thời gian lẫn công sức.

Sao lại không làm chứ?

Đến tiệm lương thực, Đổng Gia Tuấn mua hai túi gạo trắng, hai túi bột mì, còn có 20 cân đậu tương.

Đến cửa hàng lương thực phụ mua lạc, 40 quả trứng gà.

Lại đến cửa hàng thịt mua 4 cân thịt, nạc và mỡ mỗi loại một nửa.

Sau cùng mới đi đến Công Giao Xã mua cho bố mẹ mỗi người một đôi giày Giải Phóng*, dù sao thì hai người cũng thường xuyên phải đi ra đồng làm việc.

*giày giải phóng: loại giày lao động cao cổ màu xanh lá, giống như giày lính.

Loại giày ngày thường hai vợ chồng Đổng Thiết Sơn đi đều là do Vương Thục Phương tự tay làm.

Loại giày vải này tuy rằng đi vào rất thoải mái, nhưng lại không thể đi xuống ruộng được.

Hôm đó Hạ Nhã nghe được lời mẹ già phàn nàn, nói rằng Đổng Thiết Sơn đi săn, bởi vì đi giày không thuận chân, kết quả để con mồi chạy mất.

Quay về tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Hạ Nhã liền đem chuyện này ghi nhớ trong lòng.

Lại mua thêm cho Tiểu Hổ Tiểu Phượng hai đôi giày thể thao màu trắng.

Đây cũng là giày mà trẻ con trong thôn khi lên tiểu học, đã đi trong kỳ đại hội thể dục diễn ra.

Khi đó khiến hai đứa nhóc ngưỡng mộ ao ước không thôi.

Lần này liền trực tiếp mua về cho bọn chúng.

Về phần mình, Hạ Nhã lại không có mua cho bản thân một cuộn vải hay đôi giày nào.

Nói rằng lần trước trong cái túi Hạ Thiên mang đến, không chỉ có quần áo, mà còn có cả giày của mình thời còn đi học.

Cũng chưa có hỏng, với cả không thể bị hết hạn.

Đổng Gia Tuấn khuyên không được vợ, chỉ đành đem đôi giày da cầm trên tay mang đi trả lại.

Những đồ quần áo giày dép trong Công Giao Xã, Đổng Gia Tuấn căn bản xem không vừa mắt.

Dùng ánh nhìn của tiền kiếp để đánh giá thì, những đồ này đúng là quê không chịu nổi.

Ông Vương đang điều điều khiển xe, nhìn thấy Đổng Gia Tuấn bê ra từ trong tiệm lương thực nào là gạo nào là bột mì từng túi từng túi chất lên trên xe.

Thật sự không thể tin vào mắt mình.

“Ngày hôm nay, không biết mình có kham nổi không nữa?”

Gạo trắng bột mì một túi đều là 50 cân lận

Hai túi chính là 100 cân, cùng là 100 cân còn có thùng lớn đựng đậu nành nữa.

Cái này, thật đúng là vượt ra khỏi sức tưởng tượng của ông vương.

Thằng nhóc nhà họ Đổng này cũng quá là phá gia đi.

Tiêu tiền như nước.

Cho dù bán được chút rau rừng, kiếm chút tiền.

Cũng không nên khoa trương như vậy đi?

Lại nhìn hắn mua thịt kìa, trực tiếp mua 4 cân.

Nhà ai mua thịt cũng đều là chỉ mua hai, ba lạng, có chút mùi thịt là được rồi.

Làm gì mua nhiều như này cơ chứ?

Nhìn biểu tình của ông Vương, Đổng Gia Tuấn cũng không có giải thích.

Nghèo khó đã hạn chế đi sự tưởng tượng của rất nhiều người.

Thân là người trọng sinh, bây giờ muốn cho vợ con có được chút đồ ăn ngon.

Có gì sao sao?

Chỉ là muốn tận hiếu với cha mẹ, khiến bọn họ có được cuộc sống sung sướng.

Có gì sai sao?

Kiếm tiền không phải chỉ vì để tiêu sao?

Không phải vì để hưởng thụ sao?

Không tiền đến lúc đó lại kiếm đi, cái này thì có gì đang khinh đáng trách cơ chứ?

Trên đường về nhà, Đổng Gia Tuấn và Hạ Nhã tay đan tay ôm vịn lấy đầu gối ngồi sau xe.

Xe bò chậm chạp mà thoải mái, hai người nhìn ngắm phong cảnh bên đường, nhẹ giọng thì thầm nói chuyện.

Phảng phất như lại quay về thời còn là thanh niên.

Tuổi trẻ phóng khoáng, mặc sức bay lượn.

Hạ Nhã nhớ lại năm sưa, sau khi mình bị đuổi ra khỏi nhà, ngồi sau xe đạp của Đổng Gia Tuấn.

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ cùng hắn trồng ruộng chịu khổ.

Sống trong khổ cực ba năm, bản thân cô cuối cùng khổ tận cam lại.

Nghĩ lại thay đổi của Đổng Gia Tuấn, khiến mình ở trong thôn sống cuộc sống được người người ngưỡng mộ.

Mỗi đêm dựa vào lòng người đàn ông của mình, Hạ Nhã cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Chỉ tiếc là vẫn chưa nhận được sự tha thứ của bố mẹ.

Nhưng Đổng Gia Tuấn cũng đã cam kết với cô, tết năm nay nhất định đến thăm nhà bố mẹ vợ, nhất định sẽ khiến cô và người nhà làm lành như xưa.

Hạ Nhã không hề nghi ngờ lời chồng mình nói, cũng đang mong chờ ngày ấy sẽ đến.

Đổng Gia Tuấn cảm nhận được, Hạ Nhã đang dựa vào mình ngày càng chật, đầu mi đuôi mắt mơ màng dập dờn, tình cảm hạnh phúc và ngọt ngào.

Đổng Gia Tuấn cảm giác mình như sắp say.

Mình kiếp trước sống như thân phận một con chó.

Nhưng nghĩ lại một chút, nói như vậy là không công bằng đối với Vượng Tài, có thể nói đến chó cũng không bằng.

Bỏ rơi vợ con đến heo chó cũng không bằng.

May mà ông trời lại một lần nữa cho mình cơ hội.

Đây mới chính là cuộc sống mà mình mong muốn.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, anh yêu em.”

“Năm xưa anh đạp xe đạp lừa em quay về, hôm nay mới lần đầu tiên ngồi xe bò, sau này anh nhất định bù cho em một hôn lễ, ngồi xe hơi lớn.”

Đổng Gia Tuấn nhìn ngắm người mình yêu, khuôn mặt tinh tế ưu nhã đó, nhất thời ánh mắt như si dại.

Đột ngột hôn xuống vành tai vợ, buột miệng nói.

Tự nhiên cảm cảm thấy bàn tay được siết chặt, Hạ Nhã cảm thấy vành tai bị đôi môi ấm nóng hôn lên.

Tiếp theo liền nghe thấy lời Đổng Gia Tuấn nhỏ nhẹ thì thầm vào tai.

“Anh…anh sao thế?”

Hạ Nhã bị động tác này của Đổng Gia Tuấn trong phút chốc làm cho bất ngờ, không kìm được đưa tay sờ lên trán của chồng.

Cũng không có bị ốm?

Nhưng cô rất nhanh liền tỉnh ngộ, quay đầu nhìn ánh mắt say tình kia của Đổng Gia Tuấn, lập tức cảm thấy toàn thân cũng bị hòa tan.

“Ai ui, xảy ra chuyện rồi…”

Đang lúc hai người chuẩn bị lâm vào trạng thái quên đi mọi chuyện xung quanh, ông Vương đang lái xe bỗng nhiên giật mình.

Tiếng kêu hoảng loạn truyền đến…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK